Ngoại Khóa Hảo Hữu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Gio'

2 posters

Go down

Gio' Empty Gio'

Bài gửi  o0oMaiLieno0o Tue Jul 06, 2010 3:34 pm

Hum qua vợ tặng quyên sách Anh sẽ ở lại cưa em nhé đọc thấy hay hum nay pót nên AE tham khaỏ nhé
phần 1 : chuyên 1:


Gió...


Hà Nội trong tôi là những sớm bình minh... Những tiếng rao trong veo tan vào sương trong từng con ngõ nhỏ...Cả những đêm khuya khi mùa trở gió... Tiếng rao vẫn ngập ngừng khắc khoải giữa lạnh băng...

Bến xe bus Đinh Tiên Hoàng.
Bốn giờ chiều…
Cạnh bên tôi là một cô gái đứng dựa lưng vào tường, đeo kính cận, má phính và tóc xoăn.
- Bạn đợi xe bao nhiêu - Tôi hỏi
- Không
- Hà Nội hôm nay rất đẹp nhỉ?
- Ừ!
- Biết mùa này Hà Nội có hoa gì không?
- Không.
- Thế thì ấy không phải người Hà Nội…- Tôi tự nói một mình
- Hoa gì?
- Một loại hoa màu trắng…chỉ nở vào tháng ba, rất đẹp, nhưng không phải ai cũng biết ở đâu…Đi xem không?
- Có.
Tôi quen cô gái đó như thế! Tôi quên chưa hỏi tên và gọi nàng là Gió…

Tôi quen cô gái đó như thế! Tôi quên chưa hỏi tên và gọi nàng là Gió…

Hà Nội, quán café gác 2, 4 giờ 30 phút chiều, hai ngày sau…

- Thích café không? - Tôi nhắn tin
- Có!
- Lên chỗ hôm trước, tớ đợi…
- Ừ…
Và chiều hôm đó, tôi và Gió ngồi cạnh nhau, trong tiết trời mưa phùn dấm dẳng của tháng ba
- Gọi là Phố nhé.
- Ừ - Tôi cười.
- Hát được không?
- Có
- Hát đi, “Cô gái đến từ hôm qua” nhé!
Tôi hát. Trong sự ồn ã của phố xá dưới kia, trên ban công quán café gác 2, tôi hát. Gió ít nói, chỉ hay cười, má phính rung rung khi Gió cười. Gió chẳng xinh.
- Thích tớ không...? - Gió cười
- Hmm…có, một ít!
- Đừng có yêu đấy nhé!
- Tại sao…?
- Tớ chỉ đang đi tìm người yêu cho tớ ngày xưa thôi…
- Ngày xưa ? – Tôi thắc mắc…
- Ừ. Ngày xưa…
Tôi và Gió, những câu chuyện chẳng ra đầu cuối. Tôi đôi lần muốn hỏi Gió ở đâu? Gió là ai? Gió bảo:
- Đừng cố giữ và tìm Gió, Gió sẽ biến mất đấy!

Cứ thế, tôi và Gió ở bên cạnh nhau.
Những buổi chiều Hà Nội, gió mùa, hay mưa phùn. Tôi dắt Gió đi dọc theo phố ba hàng cây vào mê cung phố cổ, những ngõ ngách ngoằn ngoèo, rêu sờn mốc. Tôi chỉ cho Gió ngôi nhà cổ phố Hàng Bạc, ngõ Tạm Thương, ngõ Mã Mây, những cây bàng già nhất, những quán trà đá, café vỉa hè, ô mai Hàng Đường, kem Tràng Tiền, bánh trôi tàu rồi nộm bò khô, sữa chua và cả Hà Nội của tôi nữa.

Gió thích Hà Nội, Gió bắt tôi đi thật nhiều, chỉ cho Gió thật nhiều như thể vội vàng gom tất cả Hà Nội vào lòng vậy. Tôi không thắc mắc…Ừ! Phố của tôi đẹp thế cơ mà!

Một buổi chiều, may mắn chiếm được ban công café Đinh.

- Phố đừng yêu gió nhé! - Gió nhìn tôi, không cười
- Gió sắp đi đâu à? - Tôi ngoáy cốc bột sắn.
- Gió mà, phải đi khắp nơi chứ!
- Có về không?
- Không biết...
- Đừng quên Phố nhé! - Tôi nhìn vào mắt Gió, màu nâu…không chung thủy.
- Hứa!
- Phố hôn nhé…
- Đừng nuốt mất lưỡi người ta nhé!
Tôi cười. Một nụ hôn của cacao và bột sắn.

Hà Nội, mưa phùn…
- Hôm nay đi đâu nào - Tôi nháy mắt
- Không phố ạ… - Gió nói.
- Cảm ơn Phố đã gói ghém Hà Nội giúp cho Gió, đã cho Gió biết Hà Nội đẹp như thế... - Gió không nhìn tôi.
- Bao giờ Gió đi?
- Tối nay…
- Bao giờ về… - Tôi buột miệng. Dù không mong câu trả lời…
- Sẽ lại có một cơn gió mới mà… - Gió cười.
Mưa bay…và những nụ hôn ướt sũng.
Gió đi…

Hà Nội, cafe Đinh....2 tuần sau đó...

- Cô bé hôm trước gửi con cái này - Bác chủ quán gọi tôi
- Cô ấy nói gì không bác?
- Không, nó gửi rồi đi luôn, thấy vội lắm…thế là bác mất một khách quen rồi…, mà cũng tội nghiệp con bé…
- Khách quen là sao bác? - Tôi ngỡ ngàng.
- Ừ, con bé ở phố cổ, quen quán bác được mấy năm rồi…
Tôi ngẩn ra. Gió…là người Hà Nội…và có khi còn hiểu Hà Nội hơn tôi…
- Con bé bị suy thận nặng lắm! Bố mẹ chia tay, nó sang nước ngoài với bà ngoại và chữa bệnh con ạ! - Bác chủ quán trầm ngâm.
Hà Nội.
Mưa phùn…


Và tôi…chưa biết tên của Gió.
chuyện 2 :
7 ngày chia tay

" hồi nhỏ xấu xí , hay nói , hay cười . Lớn lên nói ít , cười nhiều nhưng vẫn xấu "

**************


Chúng ta không hợp nhau nữa. - Chia tay đi!


Em không thể ngờ mọi chuyện thay đổi nhanh đến vậy. Anh thay đổi hay em thay đổi? Em cố gắng để vun đắp tình yêu của chúng ta để rồi bây giờ thì sao hả anh. Em không muốn có một kết thúc như thế. Một tháng nay anh đã không còn nhắn tin cho em thường xuyên với những câu nói ngọt ngào quan tâm đến em như khi ta bắt đầu yêu nhau. Một ngày không nhận được tin nhắn trả lời của anh là một ngày dài… dài lắm trong em, anh có biết?


Anh không thể ngờ em lại dứt khoát đến thế. "Chia tay đi!" vậy là hết? Là kết thúc tất cả? Em thay đổi nhiều lắm, không còn là cô gái uỷ mị dịu dàng như xưa, em đanh đá hơn và cứng rắn hơn. Nhưng điều đó khiến anh cảm thấy em đang dần ra xa anh. Có lẽ anh thật ích kỷ khi muốn em mãi là cô bé yếu đuối nằm trong vòng tay anh che chở, có thể anh thật tham lam khi muốn em dành thời gian cho anh nhiều hơn, có lẽ anh thật kiêu hãnh khi muốn người níu kéo cuộc tình của chúng ta phải là em.


Em biết anh thích thể hiện, em biết anh sĩ diện và kiêu hãnh, từ trước đến giờ em luôn làm vừa lòng anh tất cả. Anh không quan tâm đến em, em khóc. Anh đi với một cô bạn khác, em ghen. Anh nói chia tay, em là người níu kéo. Nhưng anh ạ, em đã không còn đủ sức chịu đựng những điều như thế. Và một tháng trước khi chia tay anh đã dạy cho em cách sống một mình không có anh bên cạnh. Em đã quen với điều đó, mạnh mẽ hơn và dứt khoát hơn, em có thể nói chia tay mà không hối hận.


Bây giờ em đang nghĩ gì? Còn anh… sẽ bắt đầu một cuộc sống không em đây...
Ngày thứ 1 :


Anh vẫn đi chơi với đám bạn, anh cười nói vui vẻ như chưa từng xảy ra điều gì. Anh cảm thấy mọi việc vẫn diễn tiến rất bình thường, như một ngày bận rộn và không gặp được em, chỉ thế thôi! Anh tự nghĩ không biết em có đang nhớ đến anh như những ngày trước em nhắn tin hỏi anh đang làm gì không. Không biết em có khóc nhiều như những cuộc cãi vả của chúng ta ngày trước không.

Ngày thứ 2 :


Em không buồn nhiều, điều đó làm em thấy lạ, lạ vì sự thay đổi của chính mình. Có lẽ những người bạn thân đã dạy em cách mạnh mẽ như thế, em vẫn hạnh phúc vì em không bị bỏ rơi một mình, những người bạn luôn bên cạnh an ủi và động viên em, chọc em cười và không để em khóc. Hai ngày rồi, mỗi thứ vẫn bình thường thôi, vẫn là những ngày không tin nhắn, không gặp nhau, không một lời hỏi thăm, nó đã quá quen thuộc và em không bị mất thăng bằng khi mọi chuyện diễn ra như thế.

Ngày thứ 3 :

Anh cảm nhận cuộc sống của mình đang trống trải và thiếu vắng điều gì đó. Không còn những tin nhắn vào buổi sáng, em chúc anh một ngày mới tốt lành nữa, không còn nhìn thấy em cười và mái tóc em bồng bềnh bay trong gió khi em đứng trước cửa nhà anh, lúc đó em thật đẹp và đáng yêu như một thiên thần. Sao bỗng nhiên anh nhớ em quá, heo con ngốc nghếch của anh ơi.

Ngày thứ 4 :

Hôm nay em chạy xe trên những con đường quen thuộc của chúng ta, bao nhiêu kỉ niệm tràn về làm tim em chợt nhói. Em đang phải đối diện với một sự thật mà em từng nghĩ sẽ không thể nào xảy ra như thế. Người ta chở nhau trên xe, nắm tay nhau đi trên đường, hình ảnh đó thật giống với chúng ta, đúng không anh? Phải chăng vì em bướng bỉnh, tình yêu của em chẳng dịu dàng, ngọt ngào, có đôi khi quá ồn ào làm anh mệt mỏi?

Ngày thứ 5 :
Anh không thể ép bản thân dừng suy nghĩ về em. Anh đã không chờ đợi được nữa. Anh không thể đối diện với sự thật rằng anh đã mất em, mất mãi mãi?? Sao em vẫn không nhắn tin cho anh? Sao em không biết anh đang mất thăng bằng như thế nào khi em bước ra khỏi cuộc sống của anh quá nhanh? Anh nhớ em và anh muốn được gặp em. Anh muốn nghe giọng nói của em và được ôm em vào lòng. Em có biết em đã làm đảo lộn cuộc sống của anh đến thế nào không? Anh điên lên vì anh biết một điều chắc chắn trong anh: Anh vẫn còn yêu em.. yêu nhiều lắm!

Ngày thứ 6 :


Những dòng tin nhắn của anh làm em khó hiểu, và em đã suy nghĩ về anh rất nhiều. Bỗng nhiên em thấy lo lắng cho anh quá. Em biết dù anh có làm điều gì khiến em buồn, em đau, những chuyện ngỡ như không thể tha thứ được, thì em vẫn quan tâm và yêu anh rất nhiều. Dẫu hai chúng ta không đi cùng trên một con đường, em vẫn luôn chúc anh được hạnh phúc. Hãy nói cho em biết, em phải làm gì để anh được hạnh phúc?

Ngày thứ 7 :


Xin em đừng chúc anh hạnh phúc, vì em chính là hạnh phúc của đời anh. Anh không thể thiếu em được, em đã chiếm một vị trí quá quan trọng trong trái tim anh rồi. Một lời xin lỗi anh chẳng bao giờ dám nói, bởi anh biết xin lỗi chẳng bao giờ là đủ. Anh vẫn cười, nụ cười em nói rằng thích nhìn để yêu đời và vui vẻ hơn, anh cười để giấu đi nước mắt cho riêng mình.
............
.........
..

- Chúng ta luôn cần có nhau!

- Anh yêu em
- Em chưa bao giờ hết yêu anh

Nếu được trở lại bên nhau, chắc chắn anh sẽ không để mất em một cách vụng dại thêm lần nào nữa. Anh đã biết giá trị thực sự của một điều gì đó khi anh vô tình làm mất nó. Và giờ anh đã biết một điều mà trước khi mất nhau anh đã không biết: Anh yêu em nhiều hơn anh tưởng.

Bây giờ em mới biết, lời nói đôi khi nói ra thật dễ, nhưng lòng dứt khoát mới khó, và nhiều khi, con người ta chia tay để lại yêu nhau...
....

Kết thúc bảy ngày xa nhau

Embarassed Embarassed Embarassed
o0oMaiLieno0o
o0oMaiLieno0o
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 265
Points : 313
Join date : 29/04/2010
Age : 38
Đến từ : Khoa Sản

Về Đầu Trang Go down

Gio' Empty Re: Gio'

Bài gửi  Bé Miu ^^ Wed Jul 07, 2010 4:27 pm

em thích những câu nói trong ngày thứ 7 của chuyện 7 ngày xa nhau [ thay chữ " anh" = " em " va chữ "em" = "anh" hì
Bé Miu ^^
Bé Miu ^^
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 1722
Points : 2068
Join date : 28/02/2010
Age : 31
Đến từ : Tây Nguyên Xyk Đệp ^^

https://www.facebook.com/maikhanh.miu

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết