Ngoại Khóa Hảo Hữu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Nhật ký Sa Tăng Ver1

5 posters

Go down

Nhật ký Sa Tăng Ver1 Empty Nhật ký Sa Tăng Ver1

Bài gửi  Nofear Sat May 08, 2010 8:29 am

Ngày 3 tháng 3,

Thực ra mình và đại sư huynh, nhị sư huynh phá huân (ăn mặn) giới từ lâu rồi. Hôm đó, tụi mình đi khất thực hộ sư phụ như thường lệ. Trên đường, tụi mình bắt được nào là thỏ hoang, gà rừng các loại đem nướng tuốt, thật là đã cơn thèm! Sau đó mới tới lượt xin chút trai phạn mang về cho sư phụ ăn.

Cứ nghĩ tới chuyện sư phụ chẳng có chút máu thịt nào ăn, quá là đang thương đi. Thế nên, tụi mình ba đứa quyết định hôm nay đem trộn thịt thỏ vụn vào trong bát cơm, để sư phụ xơi cho ngon lành.

Tụi mình mang cơm trộn thịt về nhưng tìm không thấy sư phụ. Thật là bực mình ghê! Cuối cùng mới phát hiện ra sư phụ ở trong một sơn động nhỏ.

Thấy tụi mình, lão ta giật bắn người, vội vội vàng vàng đưa lưỡi liếm qua liếm lại quanh miệng. Nơi góc miệng vẫn còn thấy chút lông gà chưa liếm hết. A ha! Thì ra lão trốn trong sơn động để nướng cánh gà!

“Các con đã thấy cả rồi, thầy cũng chả giấu nữa. Thầy thèm quá, nhưng sợ các con cười chê, nên đợi các con đi khất thực mới kiếm chút thỏ hoang, gà rừng chi đó ăn.” Lão nói mà mặt đỏ bừng.

“Sư phụ à, thầy làm vậy không ổn rồi! Đi nào, hôm nay con mời, mình đi ăn hải sản!” Nhị sư huynh nói.


Ngày 12 tháng 3,

Tụi mình cứ đi mải đi miết, chợt đại sư huynh phía trước hét lớn: “Nguy hiểm! Có yêu quái! Nấp mau!”

Chỉ thấy sư phụ tí tí tởn tởn ngóc đầu lên nói: “Yêu quái đâu? Mau cho ta xem coi to lớn cỡ nào? Mau cho ta xem coi!”

He he! Lão trọc này tự nhiên lại hứng thú với yêu quái.

Đại sư huynh đi trước tranh công, chẳng mấy chốc mà đã tóm được yêu quái.

Sư phụ vội ưỡn người lên hỏi: “Yêu quái đâu? Mau cho ta xem coi.”

Đại sư huynh đưa tay ra. A! Thì ra là một con dế! Trên lưng con dế có bốn chữ: Vĩnh viễn bất tử.

Nhưng thực sự là nó ngủm rồi còn đâu.

Sư phụ nhìn con dế, vẻ mặt trở nên rất kỳ dị. Ngây ra hồi lâu, lão đột nhiên nói: “Con dế nhỏ, biết hát ca, hai râu dài, dựng thẳng đứng…”

“Ta khinh! Sư phụ, thầy không sao chứ?” Đại sư huynh hỏi han.

“Ta không sao.” Sư phụ đáp. “Nào ngờ con dế nhỏ xiu xíu mà cũng muốn ăn thịt ta!”

“Nó không muốn ăn thịt thầy đâu. Con hỏi nó rồi.” Đại sư huynh nói. “Nó bảo nó chỉ muốn nhờ vả thầy! Xin xỏ thầy xong rồi tha hồ lười biếng khỏi phải làm gì, chỉ có hát ca, chẳng phải khoái sao?”

“Hả? Con dế này trông quen quen, dường như gặp rồi thì phải.” Sư phụ nói.

Nhị sư huynh vội đáp: “Đúng! Nó chẳng phải lão Thần Vũ Trụ trong truyện Bảy Viên Ngọc Rồng sao?”

Sư phụ nói: “Con nhìn xem, đôi râu dài của nó mới cá tính làm sao! Ngộ Không, có thể đem chúng gắn lên trán ta không?”

“Được thôi! Đấy là thầy muốn con làm nhá, chớ có hối hận.” Đại sư huynh nói rồi gắn hai sợi râu dế lên cái đầu bóng thín của sư phụ.

Sư phụ soi gương, vuốt vuốt sợi râu, trông phát tởm đi được.

Oh! My God!


Ngày 28 tháng 3,

Càng đi về phía Tây người càng thưa thớt, đã mấy ngày rồi chẳng xin được chút trai phạn nào. Hôm nay đại sư huynh chỉ xin nổi một bình xì dầu.

Sư phụ nhận bình xì dầu, thở dài rồi lải nhải: “Uống xì dầu ta không ngại. Ta trời sinh trắng trẻo đẹp trai, da mặt có sạm đi đôi chút cũng không sao… Chỉ lo cho Ngộ Tĩnh, mặt đã đen thế rồi, uống thêm xì dầu nữa sợ nhìn không ra nó mất.”

Mẹ nó. Con lừa trọc này dám đùa bỡn ta, đi ăn phân đi, khốn kiếp!

Nghe đồn ăn thịt lão này có thể trường sinh bất tử, đêm nay ta bắt lão đem luộc lên cho mọi người ăn sướng răng! Ít nhất thì nhị sư huynh sẽ không phản đối đâu.

Ngày 5 tháng 5,

Thực là tức chết đi! Mắt hai mí thì hay ho lắm sao! Đồ lừa trọc mặt trắng, khỉ già phản loạn, đầu heo ngu si, tự nhiên đang yên đang lành lại chê ta mắt một mí! Khốn nạn nhất là con lừa trọc mặt trắng kia còn dương dương cái mắt hai mí ra khoe khoang nữa chứ, lão sắp chết rồi!

Mình quẩy hành lý lên, thầm tính toán đến mai nhỏ vào quần sịp của lão mấy giọt dầu gió, cho lão biết thế nào là mát mẻ! Hị… hị!


Ngày 8 tháng 5,

Hôm nay trời đổ mưa, mọi người tránh mưa trong một mái đình. Nhị sư huynh đề nghị đánh bài.

Đại sư huynh chơi bẩn nhất. Hắn cậy có mắt lửa ngươi vàng, bài của mọi người bị hắn nhìn thấy sạch, chẳng mấy chốc mà thắng hết hai mươi lượng bạc của tụi mình. Tụi mình gợi ý hắn mua rượu mời khách… xin chút công bằng! Hắn lại khoái tích trữ tiền bạc, bảo là để dành còn kết hôn.

Sao hắn không chết đi chứ!

Sư phụ là thê thảm nhất, đến cả quần sịp cũng bị thua mất! Nhị sư huynh thương tình cho sư phụ mượn của mình. Sư phụ mặc vào cứ như là cái đèn lồng ấy!
Nofear
Nofear
Tân Thủ
Tân Thủ

Tổng số bài gửi : 9
Points : 13
Join date : 07/05/2010
Age : 33
Đến từ : Hà Nội

Về Đầu Trang Go down

Nhật ký Sa Tăng Ver1 Empty Ver2 nhé

Bài gửi  Nofear Sat May 08, 2010 8:36 am

Ngày 14 tháng 5

Cả đêm qua trời mưa như trút nước, đường sá lầy lội bùn sình.

Tụi mình đi trên con đường nhỏ hẹp ngoằn ngoèo, toàn thân lấm lem bùn đất, bạch long mã đã thành hắc long mã từ lâu. Dưới thời tiết khắc nghiệt thế này, thật bất ngờ khi bắt gặp một người đi đường.

Người đó bộ dạng thật thê thảm, nhưng bước chân vẫn cương quyết vững vàng. Anh ta toàn thân cũng đầy bùn đất, nhưng gói hàng trên tay thì khô ráo sạch sẽ. Nhị sư huynh tưởng là yêu tinh, bèn vác đinh ba đi tới trước mặt dọa dẫm: “Ê! Nhóc, mày đó, đang làm gì đấy?”

Anh ta ban đầu giật mình, sau đó bình tĩnh đáp lời: “Đồ heo! Tôi làm gì liên quan đếch gì tới anh!”

Sư phụ bước tới hỏi: “Thưa thí chủ, thời tiết khắc nghiệt thế này, thí chủ đi một thân một mình giữa hoang sơn dã lĩnh, chẳng lẽ không sợ sao?”

Người đó thấy sư phụ xinh tươi như hoa như ngọc, bèn cung kính trả lời: “Trưởng lão không biết đó thôi, tôi là nhân viên giao hàng, ngày đêm mưa nắng gì cũng phải chịu hết, kiếm ăn mà.”

“A di đà phật, trên đời không ngờ còn có chuyện bất bình đẳng đến thế!” Sư phụ tấm lòng lương thiện, bất thần lệ nóng rớt rơi.

“Chào nhé, tôi còn phải đi mau cho kịp.” Người đó nói rồi định đi luôn.

Đại sư huynh cản anh ta lại: “Gượm đã, người anh em! Con đường này nhiều yêu quái lắm, mình cậu đi quá nguy hiểm, chi bằng đi cùng bọn anh đi.”

“Đi cùng các anh với gặp yêu quái khác gì nhau? Anh chắc là Tôn Ngộ Không rồi. Công việc của tôi không giống các anh. Nói về yêu quái, nó không tìm anh là mười phần may mắn, nó mà trêu anh, anh cứ phang cho một gậy chết tươi, vẫn là may mắn mười phần. Tôi thì không thế, để sản phẩm tiêu thụ được, đến yêu quái tôi cũng phải đi gặp. Nó mà dùng sản phẩm của tôi là tôi vui hết biết, nhỡ nó không dùng tôi cũng chẳng thể đập chết nó. Loại yêu quái có chút giáo dục còn đỡ, gặp phải thứ không biết tới lẽ phải, dùng hàng mà không chịu trả tiền, tôi cũng chẳng cách nào bắt nó được, lại càng chẳng thể đập chết tươi nó đi. Ôi! Khó lắm!” Người đó than thở.

“Đồng chí mới bi thảm làm sao!” Tụi mình bốn người đồng thanh nói: “Cầu thượng đế phù hộ cho cậu!”


Ngày 20 tháng 5

Tối nay, thầy trò bốn người tụi mình nghỉ chân trong một ngôi chùa cổ.

Tụi mình đàm luận cổ kim dưới ánh nến yếu ớt, nói chuyện này chuyện nọ, cuối cùng chuyển tới đề tài về đàn bà con gái. Đại sư huynh xoa xoa cằm, nhìn lên tượng phật như có tâm sự riêng gì, rồi hỏi sư phụ: “Không chính là Sắc, Sắc chính là Không. Vậy sư phụ đặt cho con pháp hiệu là Ngộ Không cũng chính là Ngộ Sắc phải không ạ? Ôi… Vậy mà giờ đây con thực chỉ nghĩ là ‘Không’ thôi!”

Sư phụ hớp một ngụm trà, chậm rãi nuốt xuống, nói: “Mọi người chịu khó thêm chút đi, tới được Thiên Trúc…”

Bát Giới cướp lời: “Tới được Thiên Trúc thì sao? Thành chính quả chính là sự chịu đựng rồi.”

Khi ấy mình không nói gì, thầm nghĩ: “Nhị sư huynh quả là hiểu biết, kể cả không đầu Phật môn đi nữa cũng phải chịu đựng cả đời rồi!”

Điều khiến mình không ngờ tới là, sư phụ lại bộc lộ thái độ: “Ta cũng chả nhịn nổi cả đời! Kiểu gì cũng có bao nhiêu chị em nhìn ta thèm chảy dãi như thế, đặc biệt là cái em Tỳ Bà tinh ấy, lần nọ suýt nữa là bị em làm thịt, ài! May mà ta lập trường kiên định, A men!”

Đại sư huynh hỏi nhị sư huynh: “Bát Giới à, nói xem em nghĩ thế nào về tình yêu đi.”

Nhị sư huynh nói: “Tình yêu như thể chiếc thuyền con, em ở đầu thuyền, anh nơi cuối thuyền. Anh quạt khẽ lên mặt nước, thuyền con lướt đi dưới ngập tràn ánh vàng êm ái của tịch dương, hướng về nơi bến bờ hạnh phúc…”

Nhị sư huynh quả nhiên là con heo trời sinh lãng mạn, lời ăn tiếng nói cũng đầy ý thơ. Cả buổi tối mình giữ im lặng, mọi người đều nghĩ mình lòng như nước đọng, tương lai nhất định sẽ thành Phật. Mình thì chẳng thấy báu gì, thành Phật có chi hay? Có lẽ làm yêu tinh lại khoái, muốn làm gì thì làm cái đó, đặc biết có thể tam thê bảy thiếp… Thực khiến người ta mê say… Được! Cứ quyết định thế đi!

(to be continued)
Nofear
Nofear
Tân Thủ
Tân Thủ

Tổng số bài gửi : 9
Points : 13
Join date : 07/05/2010
Age : 33
Đến từ : Hà Nội

Về Đầu Trang Go down

Nhật ký Sa Tăng Ver1 Empty Ver3 nào ^m^

Bài gửi  Nofear Sat May 08, 2010 8:38 am

Ngày 25 tháng 5


Trời càng ngày càng nóng, mọi người lại vẫn mặc áo khoác dày cộm. Khổ nhất là đại sư huynh, cả người anh ấy toàn lông là lông, nhìn bức bối chết được! Sư phụ bèn bảo mình sửa lại y phục của mọi người sao cho mát mẻ một chút.

Thế là… Mình sửa cà sa của sư phụ thành áo tắm; biến bộ đồ da hổ của đại sư huynh thành mốt hở rốn * kiểu Hàn Quốc, biến áo khoác của nhị sư huynh thành áo hai dây.

Thế là… Tất cả đều trầm mặc bước đi.


* bare midriff



Ngày 1 tháng 6


Hôm nay là ngày Quốc tế thiếu nhi, tụi mình đi tới một chợ phiên. Chợ phiên này người đông nườm nượp, trẻ con thì như lũ chim non, mặc áo quần đủ màu sắc, sướng vui bay lượn khắp vườn hoa, rồi là là trên mặt cỏ. Nhìn bọn trẻ mà tụi mình nhớ lại thuở ấu thơ.

Đúng vào lúc mình đang hồi tưởng tới nhập thần, hai cậu bạn nhỏ chạy tới chỉ vào nhị sư huynh kêu lớn: “Heo nhà ai xổng chuồng kìa! Heo nhà ai xổng chuồng kìa!” Nhị sư huynh vừa định phân trần thì lại có một chú bé khác chạy tới, vươn tay nắm lấy mũi nhị sư huynh rồi la toáng lên: “Không phải! Không phải! Đây không phải là heo, mà là siêu nhân lợn lòi! Tớ xem trong phim hoạt hình rồi!” Nhị sư huynh đau khổ uất ức, đuổi cả hội chạy tứ tung.

Đến đêm, mọi người ngồi quây quần kể chuyện thời trẻ con của nhau.

Sư phụ bắt đầu: “Chuyện mà ta ghi nhớ nhất chính là vào năm năm tuổi, oánh lộn với thằng nhóc hàng xóm nhưng oánh không lại. Thế nên, đợi lúc xẩm tối ta lén vào bếp nhà nó, thấy trong nồi đang nấu cháo, bèn bỏ vào một cục đất lớn, xong rồi phủi tay vô sự về nhà. Ha ha ha…”

Đại sư huynh tiếp: “Thế ăn thua gì! Nhớ hồi năm tuổi, con rất thích chơi pháo ném. Khi thấy có người vào nhà vệ sinh, con châm lửa rồi quẳng cho một quả vào đúng hố xí. ‘Đùng’ một tiếng, nổ banh mông lão đó luôn! Hớ hớ hớ…”

Nhị sư huynh không chịu kém miếng: “Lãng xẹt! Năm năm tuổi em lên huyện nhận bằng khen top ten trẻ con ngây thơ, thấy một thiếu nữ rơi xuống hồ, liền không chút nghĩ ngợi, liều mình nhảy xuống kéo chị ấy lên bờ! Chị ấy sau đó thét toáng lên: Làm gì thế! Đây là bể bơi mà!”

Mình nghĩ: Hồi bé tụi này hư đốn quá! Thuở ấy mình cùng lắm là bỏ con sâu róm vào trong hộp bút của mấy bạn nữ thôi mà...



Ngày 7 tháng 6


Hôm nay sư phụ được quan chức địa phương mời đi dự tiệc, người ta chẳng mời ba đứa tụi mình, thực tức chết người mất!

Trước khi đi, sư phụ cho tụi mình mỗi người năm lượng bạc, bảo là tiền biếu để đi kiệu lúc về.

Sư phụ đi rồi, anh khỉ đề nghị mọi người tối vào trong thị trấn dạo chơi, nhưng ai đi đường nấy, trước sáng ngày mai tụ họp lại để đợi sư phụ là được.

Thế nên, mình đi theo một đường nhỏ vào trong trấn. Trong thị trấn vô cùng tấp nập, quán rượu nối nhau san sát, múa hát tưng bừng, thể hiện cảnh tượng thái bình phồn thịnh. Bên này có casino, bên kia có sauna, đầu này có quán net, đầu kia tiệm gội đầu…

Gì kia? Một quán nhỏ treo đèn lồng đỏ chẳng biết để làm chi, để mình đi xem xem.

Đến gần hơn chút, mình thấy trên lầu có một biển hiệu viết: Thanh Hoa Ngọc Liễu Lâu.

Mình chưa kịp phản ứng đã bị mấy em xinh đẹp hấp dẫn trang điểm kỹ càng kéo lên lầu, cưỡng ép vào một căn phòng, buộc mình phải đưa ba chục lượng bạc, rồi một em ngoại quốc cướp mất của mình cả một đêm!

Đến bốn giờ sáng, mình sợ các sư huynh nghi ngờ nên rời giường sớm, tới địa điểm ước định trước. May mà họ còn chưa về. Mình tắm rửa xong rồi mới phát hiện ra hai mắt đã thâm quầng. Ôi, một đêm khổ sở!

Năm giờ rưỡi, nhị sư huynh trở về, rõ ràng rất mệt nhọc, hai mắt cũng thâm quầng. Mình bèn hỏi: “Nhị sư huynh tối qua làm gì thế, sao lại tiều tụy ra nông nỗi này?”

“Ây dà! Có gì đâu! Tối qua lên phố anh gặp một hội bạn học cũ rủ đi uống rượu, uống rượu xong lại uống bia, uống bia xong rồi lại uống vang… Thế nên mới mệt vậy đó!” Nhị sư huynh giải thích.

Sáu giờ rưỡi, đại sư huynh cũng quay về. Vừa bước vào anh ấy đã phẩy tay nói: “Các em thấy có trùng hợp không? Tối qua lên phố anh gặp một hội bạn học cũ rủ đi uống rượu, uống rượu xong lại uống bia, uống bia xong rồi lại uống vang… Đúng là làm anh muốn điên lên!”

Bảy giờ rưỡi, sư phụ về: “Một lũ đùa giỡn với mạng sống! Uống rượu xong lại uống bia, uống bia xong rồi lại uống vang… Khiến ta mệt tới không lết nổi!”

Sau đó tụi mình chẳng nói nhiều nữa... thu dọn hành lý lên đường luôn.

Vào phố rồi, chẳng mấy chốc gặp ngay Thanh Hoa Ngọc Liễu Lâu. Mình cúi mặt xuống giả như không thấy gì, sợ bị chị em nhận ra, hồi hộp trống ngực đập thình thình. Đúng vào lúc sắp sửa đi qua, trên lầu bỗng có tiếng trống chiêng vang dội, một dải lụa đỏ thòng từ trên xuống. Trên đó viết:

“Nhiệt liệt chúc mừng cao tăng Đại Đường và ba cao đồ hạ cố bổn lâu, hài lòng ra về!”

Cái lâu chết dẫm!



Ngày 14 tháng 9


Thu sang, làn gió mang hơi mát đi khắp nơi. Buổi tuối, ăn xong món bánh canh mình nấu, đại sư huynh nhóm một đống lửa, mọi người ngồi quây quần nói chuyện trời đất.

Nói đi nói lại, chuyển sang đề tài “Ăn” lúc nào chẳng hay.

Nhị sư huynh hỏi: “Món ngon trên đời nhiều lắm, không hiểu anh em nhà ta thích ăn gì nhất?”

Sư phụ ngồi ngay ngắn lại, nói giọng nghiêm trang: “Vi sư thích ăn nhất là cơm rang với cải trắng.” Tất cả vỗ tay.

Đại sư huynh cũng nghiêm nghị: “Con thích ăn nhất là cà chua trộn đường!” Tất cả vỗ tay.

Nhị sư huynh chẳng kém: “Em thì thích đậu phụ sốt với hành.” Tất cả vỗ tay.

Mình nói: “Em thích ăn bí đao xào giá!” Tất cả vỗ tay.

Im lặng một hồi… Đại sư huynh cuối cùng không nhịn nổi nữa, nói: “Cũng chẳng có gì phải ngại, mình nói thẳng vậy, mình thích ăn nhất là món thịt xào kiểu Tứ Xuyên!”

Mọi người ngạc nhiên, nhưng đều khâm phục đại sư huynh dám nói thẳng nói thật.

Lại im lặng một lúc, nhị sư huynh cũng nhịn chẳng đành: “Thực ra món mình thích nhất là cật dê nhúng tái!”

Tiếp đó, mình khai nhận: “Mình thích nhất là lòng heo chiên ròn!” Nhị sư huynh lườm mình, mình biết anh ấy đang ngợi khen khiếu ẩm thực của mình mà.

Cuối cùng, mọi người quay sang sư phụ… Lâu sau, lão cũng phải nói lời thành thật: “Các con chắc chưa biết phương pháp chế biến ba ba này. Đè ba ba bằng đá, dưới đốt lửa, đặt một bát nước pha gia vị, hương liệu vào chỗ ba ba có thể vươn đầu tới. Khi lửa cháy, ba ba bị nóng sinh ra khát, nó sẽ uống nước trong bát. Cứ như vậy cho tới khi ba ba chín rồi, bao gia vị, hương hoa cũng đều ngấm hết. Ôi, miếng ngon này, chậc! Chỉ có một từ ‘Tuyệt’ để hình dung!”

Tất cả nhiệt liệt vỗ tay.



Ngày 27 tháng 9


Để mau chóng đến được Tây Thiên, bốn người bọn mình sau khi thương lượng đã quyết định làm bậy! Cải tiến con ngựa Bạch Long thành mô tô dã chiến cho nó máu. Lúc đầu Bạch Long không chịu, nói tốc độ quá nhanh nó sẽ chóng mặt. Sư phụ bẩu: “Anh sẽ không chạy quá nhanh đâu, cùng lắm là một trăm cây một giờ thì sẽ ghìm cương!”

Đại sư huynh lườm lão một cái: “Lão nhà quê, đã lái xe bao giờ chưa thế? Còn ghìm cương cái khỉ gì, phải gọi là giảm ga!”

Sư phụ nói: “Vậy anh không biết lái. Ngộ Không, chú nhất định phải giúp anh sửa thành kiểu xe máy kéo cương, OK?”

“Rõ, Tiểu Bạch lại đây!” Đại sư huynh chẳng còn cách nào đành nói.

Vì thế, sư phụ cưỡi xe máy kiểu kéo cương, ba người bọn mình đằng vân giá vũ chạy về hướng tây. Bay như thế thật là sướng! Thật là sảng khoái! Nhưng chẳng đi được bao xa đã nghe thấy phía dưới có người hét: “Ha ha! Tao thấy rồi! Mấy thằng chúng mày đang chơi bẩn, tao về báo cáo với thầy tao!”

“Mẹ kiếp, ông mày ghét nhất là mấy đứa hay báo cáo vặt! Ông đánh!” Một gậy của đại sư huynh bổ thẳng xuống, sau đó xách gã đó lên: “Liên quan chó gì đến mày! Thầy mày là ai? Làm ăn ở đâu?”

Thằng cha kia ôm đầu khóc lóc: “Thầy tao là Quan Âm. Hu hu…”

“Ồ! Là Quan Âm đại tỷ sao! Ngoan! Đừng khóc nữa, đến đây, cho chú mày năm phân tiền đi mua kẹo que mà ăn này!” Đại sư huynh xoa đầu gã đó đó an ủi. Gã đó nhận lấy tiền, nín khóc chuyển sang cười. Đại sư huynh lại dặn dò: “Trở về đừng có nói với thầy mày là nhìn thấy bọn anh làm gì nhé, biết chưa?”

“Nhớ rồi, tao không nói là được chứ gì, tạm biệt.” Gã đó vừa đi vừa nói.

Bọn mình tiếp tục đi về phía trước. Nhị sư huynh đột nhiên kêu lên: “Thôi xong! Bọn mình thảm rồi! Tớ nghĩ ra thằng đó là ai rồi!”

Mọi người hỏi: “Ai?”

“Nhị sư huynh trả lời với vẻ tuyệt vọng: “Thằng Bạch Hòa ‘mồm thối’ đại danh đỉnh đỉnh!”
gaubocoMay 27 2009, 03:27 PM
Ngày 28 tháng 9


Quả nhiên không ngoài sở liệu của nhị sư huynh, sáng hôm nay Quan Âm đuổi kịp tụi mình. Sư phụ cố làm ra vẻ bình tĩnh, bước lên nói: “Đại tỉ lần này đến đây là có việc chi? Phải chăng muốn lượn lờ vài vòng cho vui?”

Quan Âm tỏ vẻ nghiêm túc, sắc mặt giận dữ. Nhưng khi tụi mình nhìn thấy chiếc bình cắm cành liễu trên tay bà ấy đều không nhịn nổi cười thành tiếng. Thì ra chiếc bình lúc trước đã bị bà ấy làm vỡ, giờ đổi sang dùng cái ổng nhổ đờm bằng thép không rỉ.

“Không được cười!” Quan Âm lạnh lùng nói: “Hôm qua các chú to gan nhỉ? Không những làm bậy, các chú còn dám nhục mạ phật tổ, điều khó tha thứ nhất là các chú lại dám chọc ghẹo con gái nhà lành!”

“Oan uổng cho bọn em quá! Hôm qua bọn em chỉ đi xe máy một lát, nào dám nhục mạ phật tổ hay chọc ghẹo con gái nhà lành đâu!” Sư phụ nói.

“Đừng lằng nhằng nữa! Bạch Hòa đã nói hết với chị rồi, còn muốn giấu nữa sao?” Quan Âm nói.

“Bố sư khỉ! Thằng chó chết! Nó mà nói thế thật, em phải túm lấy nó, không khâu mồm nó lại không được!” Đại sư huynh mắng lớn.

“Chị phải trừng phạt các chú. Thông qua biểu quyết của hội đồng kỉ luật Tây Thiên, quyết định phạt các chú ba ngày không được đại tiện!” Quan Âm nói.

“Thực dã man!” “Thực độc địa!” “Thực xấu xa!” “Thực bỉ ổi, không có nhân tính!” Tụi mình kháng nghị.

“Không được giở trò nữa, chị sẽ phái người trông chừng các chú.” Quan Âm nói xong liền đi luôn.

“Mẹ kiếp! Không cho đi ị, muốn để bọn mình chết à?” Nhị sư huynh kêu lên.

Èo! Chẳng có cách nào, để không đại tiện, buổi tối tụi mình chỉ uống chút cháo loãng rồi đi ngủ.




Ngày 30 tháng 9


Đã hai ngày không đại tiện. Tục ngữ có câu: Một ngày không đại tiện khổ như vác ba bao gạo, mỗi người bọn mình đều đã vác sáu bao rồi. Người là sắt, phân là thép, một lúc không đi là cả người bứt rứt! Sư phụ ở trên lưng ngựa mà ôm bụng, sắc mặt lộ vẻ đau khổ, dãi trắng ròng ròng bên miệng. Nhị sư huynh cong người chầm chậm đi về phía trước, đại sư huynh thì bức bối đến mức cứ nhảy loi choi liên tục.

Lúc này nhị sư huynh hét lớn một tiếng: “Tớ không chịu nổi nữa rồi!” Kêu xong liền chui vào bụi cỏ.

Chỉ nghe một trận “phẹt phẹt bủm” truyền tới! Lại nghe hắn kêu lên: “Thực là quá tiêu hồn!”

Mình và đại sư huynh cũng không nhịn nổi nữa, nhảy vào bụi cỏ giải quyết. Sướng vãi hàng! Hai ngày không đi, không ngờ cho ra được hơn năm cân! Tụi mình giải quyết xong, khi đi ra thì thấy sư phụ vẫn ngồi trên ngựa, sắc mặt trắng bệch. Tụi mình đều khâm phục định lực của lão. Nhị sư huynh hỏi: “Sư phụ, dù sao cũng không ai nhìn thấy, cứ đi đi!”

Sư phụ vẻ mặt quai quái, nhỏ giọng nói: “Không cần nữa, Ngộ Tĩnh, lấy chiếc quần sịp sạch lại đây cho anh…”

Mình đang thay quần sịp cho sư phụ thì lại nghe có người hét: “Tao lại nhìn thấy rồi! Tao về báo cáo với thầy tao!” Thì ra lại là thằng Bạch Hòa mồm thối kia.

Mình đang muốn lao lên nện hắn, không ngờ sư phụ còn chưa mặc xong quần thì đã liền “ta đánh!” một tiếng rồi tung cước ra, hung hăng quật nện một hồi. Không ngờ sư phụ cũng đánh hay như vậy, đánh xong còn chưa hả giận, lại kêu nhị sư huynh giúp tách miệng thằng Bạch Hòa đó ra, đem hơn hai mươi cân của nhị sư huynh, toàn bộ... nhét cho hắn ăn. Thực hả giận!
Nofear
Nofear
Tân Thủ
Tân Thủ

Tổng số bài gửi : 9
Points : 13
Join date : 07/05/2010
Age : 33
Đến từ : Hà Nội

Về Đầu Trang Go down

Nhật ký Sa Tăng Ver1 Empty Re: Nhật ký Sa Tăng Ver1

Bài gửi  Nofear Sat May 08, 2010 8:39 am

Ngày 25 tháng 10


Tụi mình hôm nay đi đến một khu rừng rậm rạp. Đi hoài đi mãi, đột nhiên! Một con thỏ non chạy vọt ra, làm tụi mình giật bắn người. Con thỏ này có đầu không có não, đâm thẳng vào một thân cây to, ngất xỉu.

Tụi mình mới nướng nó lên ăn luôn. Tất cả đều thấy ấm bụng, khoan khoái ra mặt, lòng thầm nghĩ: Đúng là miếng ngon trời cho, không ngờ còn có vận may đến thế! Vì vậy, quyết định là để nhị sư huynh canh gần bên gốc cây, xem xem còn con thỏ ngốc nào đâm vào không.

Chẳng bao lâu sau, một em xinh đẹp từ trên trời bay xuống…

“Á, em Hằng!” Nhị sư huynh nói được một câu là xỉu, ngã lăn ra đất luôn. Tụi mình bình tĩnh lại, nhìn kỹ. A! Thì ra là Hằng Nga tiên tử!

Hằng Nga hỏi sư phụ: “Đường ca ca, anh có thấy con thỏ ngọc của em đâu không?”

Sư phụ ban đầu hơi hoảng, nhưng rồi lập tức cười đùa cợt nhả được ngay: “Muội muội à, anh có thấy một con thỏ, nó chạy về hướng tây rồi… Thế này đi, tụi mình hai đứa đi tìm thỏ nhé!”

“Anh cũng đi!” Đại sư huynh và mình đồng thanh.

Đột nhiên, Hằng Nga kêu thất thanh: “Thỏ yêu của em!” Thì ra em ấy nhìn thấy ít lông thỏ trên mặt đất.

“Đứa thỏ đế nào dám ăn thỏ của bà?”

“Không phải tụi anh đâu! Không tin em cứ hỏi thằng Bát Giới ấy!” Sư phụ nói. (BG đang ngất xỉu)

“Em không biết đâu, các anh đền em đi!” Hằng Nga bắt đầu khóc lóc. “Tiểu Minh ơi! Em chết thảm quá!”

“Được rồi, Ngộ Không đâu, mau biến ta thành thỏ. Ta sẽ đem thân ra đền cho em Hằng!” Sư phụ nói.


Đúng vào lúc đang tranh cãi, lại có một con thỏ trắng chạy tới hỏi: “Mọi người đang làm gì đấy?”

“A! Thỏ con yêu dấu, may mà em chưa chết, chị lo muốn chết à!” Hằng Nga nói rồi ôm con thỏ hôn lấy hôn để.

“Hả? Thế vừa đâm đầu vào cây không phải mi à?” Sư phụ hỏi.

“Đồ ngốc! Làm ơn dùng đầu để nghĩ đi, một tiên thỏ đâu có thể nào ngốc nghếch đụng vào cây được!” Con thỏ trắng bực bội nói.

“Sao em không nói tiếng nào đã một mình chạy tới phàm trần rồi?” Hằng Nga trách móc thỏ ngọc.

“Ôi! Chuyện dài lắm… Hôm qua em đang dạo chơi ở cung Quảng Hàn, bất cẩn đụng phải một cây cột, hoa mắt chóng mặt, thế là ngã xuống phàm trần…”





Ngày 1 tháng 11


Trời vẫn đang mùa thu, vậy mà địa phương tụi mình đang ở lại nóng bức vô cùng. Vầng dương như một quả cầu lửa đang thiêu đốt mặt đất vậy. Hoa màu đều đã chết sạch, quần chúng nhân dân vừa đói vừa khát, tuyệt vọng chờ cái chết đến gần.

Đại sư huynh gọi thổ địa được phân công của vùng này lên hỏi, mới hay năm xưa mình đại náo thiên cung làm nghiêng lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, gạch kê lò rớt xuống phàm trần tạo thành thảm trạng hiện giờ. Nhưng chỉ cần có quạt Ba Tiêu của Thiết Phiến công chúa tỷ tỷ là có thể quạt bay hết cái nóng này!

Vớ vẩn! Vô lý! Mỗi một cái quạt làm sao mà dập tắt lửa được? Tuy mình nghĩ vậy, song vẫn đi cùng đại sư huynh đi gặp Thiết Phiến cách cách mượn quạt.

Tới nơi ở của cách cách. Wow! Cách cách trông thiệt là bốc lửa!

Mình và đại sư huynh chỉ buôn dưa lê với nàng cả ngày trời, quên luôn chuyện mượn quạt. Mãi sau đại sư huynh mới nhớ ra.

Hắn hỏi Thiết Phiến cách cách: “Em kết hôn rồi hả?”

Thiết Phiến cách cách đáp: “Rồi, chồng em là Ngưu Ma Vương đó!”

“Hả? Không phải thế chứ, vậy chị là chị dâu của em rồi! Em và Ngưu Ma Vương là anh em kết nghĩa! Chẳng hay đại ca đã kể cho chị nghe về em bao giờ chưa? Em là Tôn Ngộ Không, người giang hồ đặt cho biệt danh: Đại ca mặt khỉ!”

Thiết Phiến cách cách nói: “Ôi! Là tiểu thúc thúc à! Thất kính, thất kính! Chuyện của Hồng Hài Nhi đợt trước còn chưa cảm ơn chú. Nào! Để chị mời chú một chén!”

Đại sư huynh nói: “Ôi dào! Chị xem em như người ngoài có phải không, việc của cháu cũng là việc của em mà, chỉ là chuyện nhỏ thôi!”

Thiết Phiến cách cách nói: “Kể chú nghe nhé, Hồng Hài Nhi sau khi tốt nghiệp trung học vẫn không tìm được nơi công tác. Thật là khiến chị và đại ca chú phát phiền. May mà thúc thúc tâm tình với đồng chí Quan Âm, sắp xếp cho cháu nó ở chỗ ấy. Đúng là một đơn vị lý tưởng cho sự nghiệp! Chú nói chị làm sao không mang ơn chú cho được?”

Mình thấy hai anh chị này còn chưa buôn chuyện xong, bèn ngắt lời: “Đại sư huynh, sư phụ còn đang đợi mình mang quạt Ba Tiêu về đó!”

Đại sư huynh nghe thấy, đi vào vấn đề: “Chị à, em mượn quạt Ba Tiêu của chị một chút có được không?”

Thiết Phiến cách cách nói: “Không vấn đề! Cứ lấy đi.” Nói rồi lấy ra một chiếc quạt.

“Cảm ơn chị! Em phải về đây, cho em gửi lời hỏi thăm tới đại ca!”

Thiết Phiến cách cách nói: “Chú đi nhé, chị không tiễn! Hôm nào rảnh tới đây chị đãi chú một bữa!”
Nofear
Nofear
Tân Thủ
Tân Thủ

Tổng số bài gửi : 9
Points : 13
Join date : 07/05/2010
Age : 33
Đến từ : Hà Nội

Về Đầu Trang Go down

Nhật ký Sa Tăng Ver1 Empty Re: Nhật ký Sa Tăng Ver1

Bài gửi  Nofear Sat May 08, 2010 8:44 am

Ngày 25 tháng 5

Hôm nay mình cãi nhau với con khỉ thối nát kia! Mẹ thằng khốn nạn đó chứ, mất bàn chải đánh răng mà không chịu đi mua, lại dám dùng bán chải của mình, éo mịa. May mà mình kịp thời phát hiện, nếu không mà dùng nó để đánh răng thì chẳng phải là hôn gián tiếp với thằng cha ấy rồi sao. Tởm quá đi, không nghĩ tiếp được. Trong đời này mình ghét nhất hai loại người: Thứ nhất là kẻ chính tay làm thịt lão đại của mình; loại thứ hai chính là dùng bàn chải đánh răng của người khác!

Mình mắng hắn: "Không biết xấu hổ!"

Không ngờ hắn còn mặt dày mà cười nói: “Đừng có bủn xỉn thế chứ! Mọi người là đồng chí*với nhau mà...”

Mình giận vô cùng, ra sức túm lấy thằng nhỏ của hắn, sau khi kéo dài nó ra liền buộc một cái nút chết! Hắn cũng nổi giận, túm tóc rồi cắn tai mình! Mình liền dùng móng tay cào vào mặt hắn, hắn nhổ nước bọt vào mình... Bọn mình đánh thật là kịch liệt, thật là hoành tráng! Sư phụ thì ở bên cạnh chẳng nói éo gì, chỉ lặng lẽ chuẩn bị sẵn urgo.

Cuối cùng vẫn là nhị sư huynh kéo hai đứa mình ra. Mình thầm nghĩ: Từ nay về sau ta sẽ không để ý đến con khỉ đít khai khốn nạn ấy nữa. Cho hắn không được chết tốt đẹp! Đi đường đi đến chết! Ngủ thì ngủ đến chết!...

****

(Tác giả: Hớ hớ, đủ độc ác chưa nhể! Đi đường cũng đi đến chết được!... )

*Chú thích: Đồng chí còn có nghĩa là pd.


Ngày 28 tháng 5

Ba ngày rồi không để ý đến con khỉ đầu chó khốn nạn ấy, mình gần như không chịu nổi nữa. Hôm nay khi ăn cơm, hắn cố ý đẩy đĩa thức ăn sang chỗ mình. Mình chẳng thèm vì chút chuyện vặt vãnh ấy mà nói chuyện cùng hắn, con người hắn đúng là một kẻ tố chất thấp! Mình chẳng thèm để ý đến một kẻ tố chất thấp, huống chi hắn còn là một con khỉ đầu chó đít khai nữa chứ?

Ngày 29 tháng 5

Hôm nay, con khỉ đầu chó mua về một chiếc bàn chải đánh răng mới cho mình...

Mình nghĩ: Người tố chất thấp ở với người tố chất cao nhau lâu rồi, tố chất cũng phải dần dần tăng lên, nhưng con khỉ đầu chó này đúng là ngoại lệ!

Ngày 2 tháng 6

Tuy rằng con khỉ đầu chó này tố chất hơi thấp một chút, nhưng đôi lúc hắn cũng biết làm một số chuyện có văn hóa... Hôm nay hắn giúp mình gánh hành lý hơn một giờ... Nhưng việc hắn dùng bàn chải của mình đánh răng thực khiến mình quá tức giận, mình không thể tha thứ cho hắn được!

Ngày 3 tháng 6

Có lúc đại sư huynh cũng không đáng ghét lắm... Hôm nay, anh ấy tặng quà xin lỗi mình, còn mời mình đi ăn kẹo hồ lô. Mình nghĩ: mọi người đã đều là đồng chí cách mạng với nhau, không tránh khỏi có chút mâu thuẫn nội bộ. Nhưng phương hướng chính của bọn mình là giống nhau, mình không thể chỉ vì một chuyện nhỏ mà để mãi trong lòng, như thế chẳng phải là hẹp hòi quá sao? Được rồi, mình quyết định ngày mai sẽ nói chuyện với anh ấy.

Ngày 4 tháng 6

Hôm nay trời cao nắng đẹp, chim hót hoa cười. Ố? Cái bàn chải của mình đâu mất rồi? Ầy, chắc là tối qua mình đã để nó ra chỗ khác. Ý... Đại sư huynh đang đánh răng... Hơi giống bàn chải của mình thì phải? Híc... Chắc anh ấy không bựa như thế chứ? Ừm! Chắc là không đâu, chắn chắn anh ấy không dám! Cái bàn chải đánh răng anh ấy dùng của mình lần trước, mình đã ném đi rồi, chiếc này mới dùng được có nửa tháng! Ôi mẹ ơi, con khỉ đầu chó đít khai này quả nhiên đang dùng bàn chải của mình...

"Ồ, Sa sư đệ, chú cũng dậy rồi à? Không phải anh đã mua cho chú một chiếc bàn chải đánh răng mới rồi sao? Cái cũ này để anh dùng nhé!"


Tại Thủy gia hồ thôn, sư phụ đã yêu con gái của một chủ khách sạn. Tiểu thư đó tên là Bố Nhĩ Mã, tuổi vừa đôi tám, xinh đẹp vô cùng, mỹ miều tựa như nụ hồng chớm nở. Nàng đối với sư phụ cũng coi như có một chút cảm tình!

Đêm đó, sư phụ cưỡi Bạch long (mã) đi tới bên dưới cửa sổ của Bố Nhĩ Mã. Khuê phòng của nàng ở trên lầu hai. Sư phụ liền giẫm lên Bạch long (mã) rồi trèo lên ban công lầu hai.

Sư phụ tặng nàng một đóa hồng nhung rồi nói: “Người đẹp của lòng huynh, xin tặng nàng lời chúc lành của màu xanh cây lá.”

Nàng vừa thẹn thùng, lại vừa sợ hãi nói: “Nếu cha thiếp đi vào phòng và thấy chàng ở cùng thiếp…Người khẳng định sẽ không để yên cho chàng đâu!”

Sư phụ thản nhiên trả lời: “Nàng yên tâm, sẽ chẳng có chuyện gì đâu. Chỉ cần thấy cha nàng gõ cửa phòng, huynh huýt sáo một tiếng, con bạch mã của huynh sẽ chạy đến dưới ban công, huynh chỉ nhún chân là lập tức nhảy xuống trên lưng nó rồi lướt đi như chưa từng xuất hiện!”

Lúc này, cửa phòng của Bố Nhĩ Mã đột nhiên truyền vào tiếng đập cửa dồn dập, sư phụ vội vã cuống quýt huýt sáo ỏm tỏi rồi nhảy đại xuống ban công...

Bố Nhĩ Mã ra mở cửa. Trời ạ! Đứng ở đó chính là Bạch Long mã!

Bạch Long mã lên tiếng giải thích: “Ài! Tiểu thư, phiền ngài nói với sư phụ của ta một tiếng: Bên ngoài trời mưa to quá nên ta đành phải vào hành lang chờ người…”
Nofear
Nofear
Tân Thủ
Tân Thủ

Tổng số bài gửi : 9
Points : 13
Join date : 07/05/2010
Age : 33
Đến từ : Hà Nội

Về Đầu Trang Go down

Nhật ký Sa Tăng Ver1 Empty Re: Nhật ký Sa Tăng Ver1

Bài gửi  Nofear Sat May 08, 2010 8:45 am

Ngày 30 tháng 11

Thần tiên trên trời chẳng biết vì sao dạo này rảnh rỗi như vậy.
Sáng nay tên Nhị Lang Quân bắn tin rao bán hàng đa cấp xuống bọn mình.
Kết quả bị sư phụ cùng với nhị sư huynh chửi cho một trận bỏ chạy về nhà!
Thì ra sản phẩm hắn muốn bán là xà bông gội đầu và mousse dựng tóc.


Ngày 08 tháng 12

Bốn người bọn mình lên tới thiên đình. Ai nấy đều đã đến đầy đủ, quang cảnh rất ư là náo nhiệt!
Ngọc Hoàng đại đế liền đọc diễn văn khai mạc: “Các vị huynh đệ thân mến, vận động thể thao là điều thiết yếu trong cuộc sống! Vì để thúc đẩy toàn dân tham gia hoạt động thể thao, hiện giờ trẫm tuyên bố: Đại hộ thể thao Thiên Đình lần thứ nhất chính thức khai mạc!”
Tiếp theo đó, đại biểu của các vận động viên là Thái Bạch Kim Tinh mở lời tuyên đầy súc tích: “Just Do It”*

(*Biểu ngữ của hãng dụng cụ thể thao Nike)

Môn thi đấu thứ nhất của đại hội thể thao là chạy đua 100m nam. Đối thủ của đại sư huynh gồm có: Thái Bạch Kim Tinh, Quy Tiên Nhân, Thác Tháp Lý Thiên Vương cùng với Bạch Tượng tinh. Dưới lời hò hét ủng hộ của bọn mình, đại sư huynh đã không phụ lòng kỳ vọng của mọi người, là người đầu tiên vượt qua mức kết thúc, đoạt giải quán quân.
Tiếp đó là đến phiên môn thể dục dụng cụ. Chung nhóm của nhị sư huynh gồm có: Ngưu Ma Vương, Vương Mẫu nương nương, Thụy Mộng La Hán cùng với Di Lặc Phật.
“Ta làm xxxx gì mà đấu lại chứ! Thực lực nhóm này của ta mạnh quá! Ta muốn rút lui để khỏi phải bị mất mặt.” Nhị sư huynh không hề có chút tự tin nào.
Nhưng đại sư huynh cứ một mực ép anh ấy phải tham gia thi đấu. Kết quả đạt được giải nhì còn giải quán quân thì Di Lặc Phật giành được.
Sau đó thì môn bơi nghệ thuật của mình bắt đầu thi đấu.
Đối thủ của mình là: Như Lai, Hàng Long La Hán, Thái Ất Thiên Tôn, Diêm Vương cùng với Bồ Đề Lão Tổ.
Mình liền sử dụng kỹ thuật với độ khó và tính nghệ thuật cực cao để đoạt giải quán quân.
Ngày hôm nay quả thật là vô cùng cao hứng.


Ngày 15 tháng 12

Trưa hôm nay bọn mình kéo nhau đi ăn mì phi đao.
Thủ pháp làm mì của tên sư phụ ở đó thật là thuần thục. Con dao trong tay hắn ta bay lượn vòng vòng, bột mì rơi lả tả như bông tuyết, rồi từng cọng mì rơi gọn gàng vào ngay giữa nồi.
Sư phụ nói với tên tiểu nhị: “Nè anh tiểu nhị, cho bọn này bốn tô mì chay nha!”
Tên tiểu nhị hô to: “Được được! Bốn tô mì chay! Mời khách quan chờ một chút!”
Sư phụ lại bỏ nhỏ thêm: “Cho chút thịt vào trong tô mì chay nghen!”
Thằng tiểu nhị hỏi lại: “Vậy thì muốn kêu mì thịt rồi phải không?”
Sư phụ chắp hai tay lại rồi nói: “A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi! Người xuất gia chỉ ăn mì chay thôi, không ăn mì thịt! Ta không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao. Chỉ muốn thêm chút thịt vào tô mì chay thôi. Tuyệt đối không phải là kêu mì thịt mà!”
“Giở trò à!” Tên tiểu nhị lên tiếng chửi.
Mấy tô mì mang lên trông rất là ngon lành. Nhị sư huynh liền hỏi tên sư phụ làm mì: “Anh này học làm mì ở đâu vậy?”
Hắn ta trả lời: “Học được từ trường mì phi đao ở Sơn Tây.”
“Hèn chi, thì ra vẫn còn là học sinh!” Nhị sư huynh nói: “Chẳng trách trong mì có chút vị chua chua!”


Ngày 18 tháng 12

Hôm nay là sinh nhật của mình. Ba tên đần kia chẳng có một tên nào nhớ ra hết. Mình cũng chẳng muốn nói ra.
Ăn trưa xong mình mới lên tiếng: “Hôm nay là ngày 18 tháng 12, thật là một ngày tốt a.”
Đại sư huynh thờ ơ trả lời: “Có cái gì mà tốt chứ? Tào lao chịu không nỗi luôn.”
Mình nói lại: “Muốn tất sẽ có mà. Ai mà sinh ngày hôm nay thì rất ư là có tầm nhìn và đầy tiền đồ đó!”
Chỉ có mỗi nhị sư huynh là thông minh hơn một chút. Anh ấy vỗ đùi cái bộp rồi nói: “Sa sư đệ, hôm nay là ngày sinh nhật của em mà!” Mình chỉ cúi đầu chẳng nói gì.
Sư phụ liền nói: “Ồ! Ngộ Tịnh nè, lại già thêm một tuổi à. Ai nha, qua đây sư phụ rờ cái coi, xem trên mặt có thêm nếp nhăn nào không?”
“Tối nay chúng ta mở buổi tiệc để cùng nhau chúc mừng em nha!” Đại sư huynh mở miệng khiến trong lòng mình rất lấy làm cao hứng.
Tối đó sư phụ đi mua về một cái bánh nướng thật lớn, coi như làm quà sinh nhật cho mình. Trên bánh lại cắm 31 cây đèn cầy. Sau khi thắp đèn cầy xong sư phụ mới xướng một câu: “Chúc con thọ sánh thiên tề...” Đại sư huynh liền ngắt ngang lời sư phụ: “Sư phụ, sư phụ đừng có hát nữa. So ra thì con thà thích nghe sư phụ khóc còn hơn. Lại đây Sa sư đệ. Sư huynh tặng cho em một món quà, chúc em năm nào cũng như hôm nay, tuổi nào cũng được như hiện tại.”
Mình nghĩ trong lòng: “Cái tên khỉ đột kia! Già keo kiệt như ngươi thì cho ta được cái gì ngon lành chứ!” Quả nhiên anh ấy lấy từ sau lưng ra một sợi dây thun rồi nói: “Cho em sợi dây thun này, mang đi đánh lộn cũng khá lắm!”
[Có lộn không đây!] “Whoa whoa, sợi dây thun này thật đẹp quá! Em thích lắm a! Cảm ơn đại sư huynh nhiều!” Mình lên tiếng.
Chỉ có nhị sư huynh là hiểu mình, tặng cho mình một con búp bê. Mình thật là thích nó lắm, không lúc nào rời tay a!”
Khi thổi nến, mình mới cầu xin ba nguyện vọng:
1/ Tìm được người yêu.
2/ Người yêu tìm được mình.
3/ Thiệt là nhiều người yêu tìm được mình!
Nofear
Nofear
Tân Thủ
Tân Thủ

Tổng số bài gửi : 9
Points : 13
Join date : 07/05/2010
Age : 33
Đến từ : Hà Nội

Về Đầu Trang Go down

Nhật ký Sa Tăng Ver1 Empty Re: Nhật ký Sa Tăng Ver1

Bài gửi  Nofear Sat May 08, 2010 8:47 am

Ngày 28 tháng 12

Gần đây nhị sư huynh lại mê trò tìm phát minh mới. Mấy cái phát minh của anh ấy toàn là những thứ vớ vẩn như: xà phòng giặt có thể uống được, vớ đeo vào có thể làm tráng dương cường lực, gối tự nổ, ống nhổ để dưới đất, vân vân... Nhưng không phải thứ nào cũng vô dụng cả. Cũng có những sáng tạo rất có chỗ để dùng! Để mình giới thiệu luôn một lượt nhé!

1/ Móc câu cá có thể tự nấu ăn.
- Loại lưỡi câu này rất ư thần kỳ! Chỉ cần cá cắn câu là khi kéo cần lên là đã thành cá kho tộ chua ngọt.

2/ Khí cụ đánh dấu nam nữ!
- Cái món đồ bé tẹo này rất được việc. Chỉ cần đeo nó lên người là người khác có thể biết bạn là nam hay là nữ đó!

3/ Bô xoay tròn!
- Nghiêm túc mà nói thì đây là dụng cụ y khoa. Nếu bạn không đi tiêu ra xxxx được thì ngồi lên cái bô này, nhấn nút một cái là bô sẽ nhanh chóng xoay tròn với bạn trên đó cho tới khi vãi xxxx ra thì thôi

4/ Giường lắc theo chiều trên dưới!
- Mình nghĩ không cần nói thì mọi người cũng rõ chỗ dùng của nó rồi chứ gì!


Ngày 30 tháng 12

Hôm nay tại một cái thôn nhỏ, bọn mình gặp được một ông già. Ông ta tên là Ngô Thừa Ân(1). Ông ấy đang ngồi viết một bộ tiểu thuyết về 4 tên hòa thượng đi Thiên Trúc để thỉnh kinh.
Sư phụ sau khi đọc xong tác phẩm của ông ta liền nói: “Tình tiết thì rất ư ly kỳ, nhưng ta cảm thấy bốn tên hòa thượng đó đều ngu như bò!”
Ông già bất đắc dĩ nói: “Ta cũng cho là như vậy. Ta vốn định viết cho nó phóng túng một chút, nhưng nhà xuất bản lại kêu rằng vì bảo tồn nền giáo dục cho thế hệ sau nên không thể viết thực tế quá. Cho nên ta chỉ đành viết như vậy thôi. Nhưng cũng không sao, ta đã bắt đầu soạn thảo ra một bột tiểu thuyết mới, rất ư là sảng khoái. Sách này tựa là ‘Kim Bình Mai'!”

(1)Ngô Thừa Ân là tác giả của tác phẩm Tây Du Ký.



Ngày 7, tháng 1, năm thứ nhất.

Cơm nước xong xuôi, lại chỉ còn có mỗi một cây tăm, cả bốn người đều cần lắm, phải làm sao đây? Vì vậy mọi người nhao nhao tranh luận xem ai có hàm răng lớn nhất, thì người đó sẽ cần có cây tăm này nhất.
Đầu tiên, đại sư huynh nói: “Răng của huynh bị sâu đục thành một cái hốc lớn, lần trước ta ăn bánh bao, kết quả nguyên cả cái bánh bị tọt vào trong hốc đấy!”
Nhị sư huynh bèn tiếp lời: “Vậy đã tính là cái gì, thức ăn ta xỉa trong răng rơi ra cũng đủ để cho một con trâu ăn no cơ đấy!”
Đến lượt bản thân mình lên tiếng: “Hàm răng của đệ có thể chứa được cả một con thuyền!”
Cuối cùng Sư phụ chậm rãi nói: “Đều là nhỏ nhít mà thôi! Có một lần, thầy không cẩn thận bị vấp ngã, bỗng nhiên văng ra một con voi! Thầy ngạc nhiên quá bèn hỏi: Voi vì sao lại từ miệng ta chạy ra như vậy? Nó mới trả lời: Chúng ta một nhà ba người cảm thấy ở trong hàm răng của ngươi vô cùng thoải mái!”
Hiển nhiên sư phụ chiến thắng. Đại sư huynh nói với Sư phụ: “Coi như là người lợi hại! Cây tăm này thuộc về người, nhưng con cho rằng người dùng cái này xỉa răng mới càng thích hợp a!”
Nói xong anh ấy bèn ném cho Sư phụ một chiếc đũa.


Ngày 17 tháng 1 năm thứ nhất

Buổi tối hôm nay, sư phụ sai nhị sư huynh đi xin chút cơm chay. Nhị sư huynh đi một lúc đã thấy cầm mấy cái bánh bao vừa to vừa trắng trở về.
Sư phụ cầm lấy bánh bao, kinh ngạc thốt lên: “Chà! Bánh bao này thật là lớn nha!”
Nhị sư huynh bèn đáp: “Đương nhiên rồi! Là “Diệp Tử My” mà, không to mới lạ!”*
Nofear
Nofear
Tân Thủ
Tân Thủ

Tổng số bài gửi : 9
Points : 13
Join date : 07/05/2010
Age : 33
Đến từ : Hà Nội

Về Đầu Trang Go down

Nhật ký Sa Tăng Ver1 Empty Re: Nhật ký Sa Tăng Ver1

Bài gửi  o0HaHoaTien0o Sat May 08, 2010 9:25 am

P0c' tEm Like a Star @ heaven
Daj` j` ma` daj` thja' Sad
Th0y de? danh` moi~ ngay` doc 1 xiu' Embarassed
o0HaHoaTien0o
o0HaHoaTien0o
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 447
Points : 524
Join date : 28/03/2010
Age : 32
Đến từ : Lâu` Xanh

Về Đầu Trang Go down

Nhật ký Sa Tăng Ver1 Empty Re: Nhật ký Sa Tăng Ver1

Bài gửi  chipxinh Sat May 08, 2010 10:06 am

Mad Neutral d0k s0g chjp hem k0n thay z0j da^t la j nua.a men! Nhật ký Sa Tăng Ver1 7410
chipxinh
chipxinh
Tân Thủ
Tân Thủ

Tổng số bài gửi : 43
Points : 56
Join date : 26/04/2010
Age : 33
Đến từ : ^^ noi tih ju du0c na^p' da^y ~~~ "bac gjang cjty" #*$

Về Đầu Trang Go down

Nhật ký Sa Tăng Ver1 Empty Re: Nhật ký Sa Tăng Ver1

Bài gửi  Nofear Sat May 08, 2010 12:56 pm

Đây mới là 1 phần còn rất dài nhưng minh chưa up đc
Nofear
Nofear
Tân Thủ
Tân Thủ

Tổng số bài gửi : 9
Points : 13
Join date : 07/05/2010
Age : 33
Đến từ : Hà Nội

Về Đầu Trang Go down

Nhật ký Sa Tăng Ver1 Empty Re: Nhật ký Sa Tăng Ver1

Bài gửi  Vạn Kiếp Yêu Anh Sat May 08, 2010 7:33 pm

thôi để mai nhóc đốt quyển nhật kí này đy hix
Vạn Kiếp Yêu Anh
Vạn Kiếp Yêu Anh
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 2492
Points : 2879
Join date : 19/06/2009
Age : 38
Đến từ : Olympus

Về Đầu Trang Go down

Nhật ký Sa Tăng Ver1 Empty Re: Nhật ký Sa Tăng Ver1

Bài gửi  Bé Miu ^^ Sun May 09, 2010 8:48 am

thà đâm mù mắt mìk đy còn hơn là phải đọk nhật ký này cũng đủ mù mắt rồi Neutral
Bé Miu ^^
Bé Miu ^^
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 1722
Points : 2068
Join date : 28/02/2010
Age : 31
Đến từ : Tây Nguyên Xyk Đệp ^^

https://www.facebook.com/maikhanh.miu

Về Đầu Trang Go down

Nhật ký Sa Tăng Ver1 Empty Re: Nhật ký Sa Tăng Ver1

Bài gửi  Vạn Kiếp Yêu Anh Sun May 09, 2010 10:40 am

mai đốt đy đỡ phải post đỡ phải đọc Nhật ký Sa Tăng Ver1 788128 Nhật ký Sa Tăng Ver1 788128
Vạn Kiếp Yêu Anh
Vạn Kiếp Yêu Anh
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 2492
Points : 2879
Join date : 19/06/2009
Age : 38
Đến từ : Olympus

Về Đầu Trang Go down

Nhật ký Sa Tăng Ver1 Empty Re: Nhật ký Sa Tăng Ver1

Bài gửi  Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết