Ngoại Khóa Hảo Hữu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Nếu một ngày ta ra đi !!!~

Go down

Nếu một ngày ta ra đi !!!~ Empty Nếu một ngày ta ra đi !!!~

Bài gửi  Vạn Kiếp Yêu Anh Fri Jun 08, 2012 4:29 pm

Nếu một ngày ta ra đi!
Bản tình ca chưa viết đến nốt cuối cùng, cành hoa trên tay còn thắm, ánh mắt ai còn mãi vấn vương. Linh hồn nặng trĩu làm sao ta về chốn thiên đàng. Người tình muôn thuở ngủ quên bên kí ức, bên bàn tay ta còn ấm, khi ta vẫn xinh đẹp mong manh và ấm tựa ban mai.
Nếu một ngày ta ra đi!
Còn lại trong ta trong lành biết mấy những người thân yêu đứng bên kia và nuối tiếc nhìn lại thời gian với ta. Ai có thể ngờ nó ngắn ngủi thế, ai có thể níu lại thời gian cho ta ở bên thân yêu thêm những tháng ngày. Để bước chân ta không mỏi mệt, tiếc nuối. Một thời ngây dại, thuở áo trắng mải mê với những ước vọng. Một mai kia, một mai trở thành một vì sao, lấp lánh dù nó thật bé nhỏ giữa trời bao la, biển mênh mông, những ngọn sóng bạc đau đớn xô bờ đá.
Nếu một ngày ta ra đi!
Người sẽ nhớ ta bao lâu, hay sẽ quên ta từng bên cạnh từng lo lắng. Sẽ quên thôi. Khi lớp bụi kia phủ lên trái tim người, người sẽ quên, sẽ quên ta thôi.
Quặn đau từng cơn gió, mênh mang như biển khơi. Ta chỉ còn như gió, như nhánh cỏ người giẫm đạp lên mỗi bước chân, như tất cả nhưng thứ bình thường mà hàng ngày người bước qua như không hề thấy. Nhưng làm sao ta có thể trách, ta không có cái quyền ấy. Bởi khi là một linh hồn, ta cầu mong bình an cho những người ta yêu, vì thế làm sao ta có thể trách cứ khi ta cũng mong muốn điều đó, và, ta đau...
Ta lướt nhẹ nhàng qua nơi ta cất những giấc nồng, nơi ấu thơ trú ngụ và tiếng cười ai còn vang. Căn phòng quạnh vắng, cô độc và lạnh làm sao. Người ngồi bên cửa sổ, mái đầu bạc đi vì khổ đau, vì muộn phiền. Giọt nước mắt lạnh rớt xuống, rơi vào tim ta, lạnh buốt...
Con xin lỗi, xin lỗi người nhiều lắm. Nhưng rồi thời gian sẽ làm lành vết thương của người. Con không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt đó rơi trên má mẹ, vì mẹ đã khóc nhiều lắm rồi, vì cuộc đời này tàn nhẫn quá với người. Xin đừng khóc vì con hãy coi như con đã đi xa, con bình an. Kể từ đây, không nỗi đau nào có thể chạm được vào con được nữa. Xin người... xin người đừng khóc vì đứa con này. Để lần cuối cùng cho kí ức mong manh, lụi tàn của con được an bình, và người cũng bình an.
Nếu một ngày ta ra đi!
Một giọt nhớ vương trên dây vĩ cầm. Người đàn ông chơi bản nhạc mùa chờ ở cuối đường cất vang tiếng nhạc tiễn biệt nhớ mong, người đàn ông kì lạ ngừng lại nhìn ta, một đôi mắt nua già đôi tay trai sần, miệng thoảng thốt không thốt ra nổi hai từ "Con gái".
Và ta sợ hãi chạy vụt đi, ta chối từ lời xin lỗi ấy, ta chối từ tất cả đau thương. Để tiếng đàn người vang lên đau thương thế. Giá mà ta có thể quay trở lại. Ta sẽ xin lỗi người, sẽ tha thứ, tha thứ cho người.
Nếu một ngày ta ra đi!
Tách cafe nguội lạnh từ bao giờ, tiếng Saxophone réo rắt buồn. Hoàng hôn phủ bóng bên thềm, bóng ai khuất rồi tan vào hư không. Chỉ còn lại riêng ta với mênh mang kí ức. Giọt thời gian rơi vào chếnh choáng, nuối tiếc tháng năm...
Ta... khi là một linh hồn!
Vạn Kiếp Yêu Anh
Vạn Kiếp Yêu Anh
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 2492
Points : 2879
Join date : 19/06/2009
Age : 38
Đến từ : Olympus

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết