Ngoại Khóa Hảo Hữu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc

2 posters

Go down

Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc Empty Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc

Bài gửi  Vạn Kiếp Yêu Anh Thu Apr 28, 2011 8:40 pm

Kì !

Tại café – bar hộp đen, nhá nhem xanh đỏ.

- Cắt 50% tiền làm hôm nay, về nghỉ ngơi đi, mai đi làm cho cẩn thận! - Giọng bà quản lý nói như ra lệnh.

Lâm cúi đầu chào bà quản lý, người đàn bà có giọng nói chua chát và gắt gỏng nhưng ngay lập tức mềm nhũn ra, má kề má ẻo lả với một vị khách quen của quán sở hữu cái bụng vại xồ xề dư thừa thịt và mỡ mà mỗi khi hắn cười, cái bụng rung rung đến là sợ.

Quán cafe - bar này là thế, gái nào cũng đẹp, cũng mỏng, cũng mềm... nhưng chỉ vài ngày sau rồi cũng sẽ như những bông hoa vỡ "nát tươm".

Lâm cúi đầu đi vào nhà vệ sinh, lột bỏ bộ đồ đồng phục hở trên hở dưới, vò nhăn nhúm tóm gọn vào chiếc ba lô. Khoác lên mình chiếc áo thun trắng và quần jean đã xỉn màu, Lâm thấy khó thở, cô ngao ngán lê từng bước nặng nề dọc con hẻm. Sài Gòn mới 21 giờ, người qua xe lại đủ tiếng âm thanh pha tạp nhưng sao Lâm thấy mình cô đơn và lạc lõng quá! .

Năm nay Lâm mười chín tuổi, đang là sinh viên năm nhất ngành Tài chính và đang làm trong quán cafe - bar này cũng được hơn một tháng. Từ một cô tạp vụ lau chùi, rửa chén, rửa ly, thậm chí phải xách từng thùng tẩy mang vào nhà về sinh nam đổ lên bồn cầu để giảm mùi khai khú… bốn ngày sau khi nàng thạo việc, bà chủ đổi ý khuyên Lâm làm phục vụ, nào thì ngoại hình cao ráo, khuôn mặt đẹp và sẽ nhàn hạ hơn, lại được trả lương cao, ngoài ra còn có tiền boa của khách. Lâm cúi đầu đồng ý. Lại một tuần sau đó, thay vì đứng bàn, Lâm lại thành tiếp tân đứng cổng và tất nhiên lương lại lên thêm một chút.

Xoáy vòi, tiếng nước xối mạnh xả vào thùng, nàng múc từng gáo dội lên người... thấy xót và nhục. Những vết bầm đỏ trên thân mình như vết thương không dao cứa nhưng lại rách toạc rõ là to cả một mảng, và bị ai đó nhẫn tâm bốc từng vốc muối chà xát đến xót xa. Môi nàng mím chặt, nước mắt chảy xuôi theo từng gáo nước vội vã dội đổ lên người từ đỉnh đầu chạy dọc xuống gót chân. Nàng rùng mình vì lạnh, lạnh ở đâu khi Sài Gòn vẫn gần 40 độ chứ? Mấy phút sau, nàng lại rùng mình với tiếng nói bất chợt của Yến - đứa bạn cùng phòng và lớn tuổi nhất:

- Mày ngủ quên hả Lâm ? Tháng này mới có thông báo tiền điện nước sẽ tăng đó. Tiết kiệm chút đi.

- À ... dạ. Em biết rồi!

- Nhanh cho tao tắm cái , trời nực thấy mồ! Mà sao bữa nay đi làm về sớm thế? Bộ bà quản lý uống nhầm cái gì hả?

- Dạ! Chị chờ em xíu, xong giờ đây. Bữa nay, em mệt nên xin về trước. Khách đông quá, em làm hổng có nổi.

- Chị tưởng mày làm tiếp tân rồi mà, có phải phục vụ đâu mà mệt?

- Em... Tại khách đông, em vô phục vụ luôn.

- Con điên! Đứng rảnh rang ngoài cổng bộ không thích hơn à?

Lâm im lặng, mi cong cụp xuống, cô thấy mằn mặn nơi khóe môi: "Em xong rồi, chị vô tắm đi".

Nàng cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống nào thì nay báo tăng tiền điện, mai báo tăng tiền nước, rồi mấy bữa lại kêu tăng tiền phòng. Chị em đứa nào đứa nấy cũng thở dài thườn thượt. Tỷ Nga vênh mặt mày, cười cợt cuộc đời bằng giọng nửa mép:

- Không biết cái thân tao còn rách đến bao giờ đây cơ chứ?

- Mày nghĩ cam cho cực, rách thì cũng rách rồi. Cứ cong đít lên mà làm đi, sau này nếu có dư dả thì mang đi vá . - Tỷ Yến thò cái đầu xuống giường tầng dưới, cười ha hả.

- Ngủ đi . - Tỷ Bông gắt lớn khi đã qua 0h, rồi tỷ nhấn mạnh vào công tắc điện tắt phụt.

Căn phòng mang một màu xanh nhợt của đèn ngủ. Lâm cố nuốt nước miếng với những cơn buồn nôn liên tiếp dồn đến tận họng. Nàng trở mình liên tục, tiếng sắt gỉ kêu kẽo kẹt nghe như tiếng võng tre, nàng thấy ngột ngạt... Đôi mắt cứ mở thao láo nhìn thẳng lên trần nhà, đầy sợ hãi... Cái bóng đen to lù lù cứ vây quanh nàng đầy ám ảnh. Nàng khẽ trở mình quay vào vách tường, tiếng nấc nhè nhẹ thổn thức trong đêm... Nàng đâu biết, cũng có người đang không ngủ, xót thương nàng...

- Lâm, hôm nay không đi học sao?

- Không, từ giờ thứ 7 và Chủ Nhật em nghỉ rồi môn Tài Chính Doanh nghiệp kết thúc từ bữa trước đang chờ ngày thi. Chị đi đi, trưa em nấu cơm.

Căn phòng có ít nắng chiếu rọi qua khe cửa sổ, lúc này nàng mới thôi sợ bóng tối, khép mắt và nằm im... ngủ đôi khi cũng khổ, nhất là lúc thổn thức một hai nhất quyết phải cảnh giác cái bóng đen. "Chiều đi làm trước 30 phút, chị có chuyện muốn nói với em". Lâm giật mình bởi tin nhắn của chị Hai - người quản lý nàng: "Lẽ nào chị cho mình nghỉ việc?"- Nàng lại ngọ nguậy cái đầu, nhét điện thoại xuống chiếc gối và nhắm nghiền mắt.





- Tối Bông nấu ăn đơn giản thôi, bày chi cho tốn, tụi tao cũng ăn ở chỗ làm rồi , đêm về ăn qua chút thôi - Yến vừa xoa trét kem phấn lên mặt vừa hắng giọng.

- Ừ! Phải đấy Bông! Mà giờ tối đừng nấu cơm em nhé, tiết kiệm được cái gì hay cái nấy, mấy bữa xem thế nào mua cái đầm mới, bà quản lý chỗ này rầy la hoài kêu em nhà quê, bận gì bận hoài mỗi cái váy - Nga nhảy tưng tửng, lôi cái váy qua phần hông, rồi ngúng nguẩy đứng trước gương ngắm nghía.


- Mà này Lâm, bộ nghỉ nữa à?

- Bà chủ kêu em đến sớm 30 phút có chuyện, chắc cho nghỉ việc rồi.

- Mày khùng à? Bộ cho mày nghỉ rồi cái giấy vay nợ kia vất đi đâu? - Yến lanh chanh .

Lâm nằm dài trên giường, đảo mắt nhìn ba tỷ trong phòng, vẫn là cảnh hằng ngày: Tỷ Yến với Nga thì nhí nhéo đến giờ làm, tỷ Bông vẫn ôm cái laptop gõ lạch cạch.

Tỷ Bông là con gia đình khá giả trong Sài Gòn nhưng vì nhà xa nên ở trọ, Bông bằng tuổi Yến, hơn Nga một tuổi và hơn Lâm hai tuổi . Đôi khi Lâm vẫn tự hỏi sao tỷ Bông chăm lo học hành mà không kiếm cái phòng trọ nào đàng hoàng, tử tế, lại đi ở chung với ba đứa con nhà nghèo, giờ phải bán cả thân đi nuôi miệng rồi nộp những đồng tiền không sạch sẽ vào trường mua cái chữ. Cũng mấy lần, Lâm định hỏi nhưng sợ tỷ Bông giận đành thôi, tính tình Bông ít nói nên nhìn mặt chẳng hiểu Bông nghĩ gì?

- Trời , chuyện bình thường , bả ấy mà có nói vậy thì đi đi, chắc tại ngày qua mày mệt nên bữa nay bả hỏi ý mày sao thôi à. Nhanh, không trễ - Nga chen lời.

- Dạ! Vậy chị chờ em xíu nha.

- Ok ! Hôm nay thứ bảy, đông thì đông chứ cũng phải 19h mới có khách, chứ bọn văn phòng vô đó thì có mấy ai...

Yến mang đôi dép cao dỏng, xòe ô và bước ra cửa phòng: "Hai tụi bây đi sau, tao có việc". Yến cười toe toét rồi khép cửa. Hai phút sau, lại dòm mặt qua cửa sổ nói khẽ: "Bông! Chiều mày thu đồ sớm rồi coi kĩ nhé! Hôm qua, lại mất cái quần lót, rõ là bực".

Cả phòng được mẻ cười. Khu trọ sinh viên và người dân lao động từ tứ xứ đến mà, hở cái gì là bị đánh cắp cái đấy, kể cả là cái quần lót dùng đã xỉn cả màu... Bản thân Lâm cũng thế, ra chợ hàng đống mua cái vài ba nghìn dùng cũng được, ở bên trong chẳng ai để ý làm gì, mà mất cũng đỡ xót của.

- Trời! Mày bận cái đồ chi mà nhìn kì vậy?

- Dạ! Hôm qua về mệt, em quên chưa giặt đồng phục. - Giọng Lâm yếu xìu.

- Trời, kiểu này là bà ấy chửi cho banh xác rồi. Mà mày cười cái coi , nhìn mày tao còn muốn nhíu cả chân mày chứ đừng nói là con mụ bà sư tử đấy...

- Giờ làm sao đây Nga? Nghĩ cách giùm em đi!

- Làm sao tao biết mày? Ủa mà bữa nay thứ 7 đúng hông? Trời, 19 cái tuổi đầu mà hổng nhớ chi hết là sao? Bữa nay bận áo dài mà.

Nga lắc đầu nhìn Lâm rõ chán, giúp Lâm đóng khuy áo, vuốt keo lên những lọn tóc xoăn kéo dài, rồi uốn mi cong giả... Lâm mỉm cười nhẹ , ánh mặt đượm buồn chứa đầy tâm sự ngân ngấn nước. Nga kéo Lâm về phía mình, nhỏ nhẹ: "Cuộc đời mà, muốn sinh tồn thì phải chiến đấu, nào ai muốn sinh ra trong gia đình nghèo khổ như mình đâu em". Lâm mím môi, ngả đầu về phía Nga, phận đàn bà sinh ra sao đa đoan quá đỗi. Trong phòng Nga thương Lâm nhất, tính Nga nóng nẩy nhưng chẳng để bụng lại dễ mủi lòng. Nga có làn da mịn màng, khuôn mặt cứ tươi như hoa nhưng hễ cứ mở miệng ra, Nga lại than trời than đất, trách cái số của mình: "Không biết cái thân tao còn rách đến bao giờ đây cơ chứ?"



...

- Em chào chị Hai!

- Ừ! Vô đây Lâm. Hôm nay nhìn xinh hơn rồi đấy nhưng phải ngoan hơn hôm qua, hiểu ý chị chứ?

- Em... Ổng ấy...

- Ừ! Chị hiểu. Hai lại gần, xoa xoa cái lọn tóc của Lâm, giọng đầy nịnh bợ: Làm cái nghề này dễ kiếm tiền, em có cái ngon bỏ miệng, hơn nữa có tiền đóng học và gửi về cho ba má dưới quê. Làm cái nghề này nhàn hạ mà lại đơn giản, chỉ cần em ngoan là họ thích, làm gì có lâu đâu mà chạy ào và toilet khóc như mưa vậy? Gần 20 tuổi chứ ít à?

- Em... Nhưng...

- Không em hay nhưng gì hết, cái giấy nợ vẫn còn kia, hợp đồng dài hạn vẫn sờ sờ ra đấy, bộ em thích hai mặt với Hai sao? - Hai nặng giọng nhìn đôi mắt ngân ngấn nước của Lâm. “Em đẹp, nhìn khóc cũng đẹp, cứ như hạt sương đấy, chịu khó ngoan, học xong lại có ít vốn làm ăn, phải khác ba má chứ, bộ tính dầm dề mãi ở mấy cái sào đồng chua à?

-…

- Em vào thay cái áo dài này ra, mặc áo dài này, chị mới may cho em đấy, đính cườm kiểu khác, rất hợp với em. - Hai dịu dọng, nâng Lâm dậy đầy an ủi, lấy cái ngón tay "bẩn thỉu" gạt nước mắt nàng.

Hai lại bĩu cái môi lắc đầu: "Quê quá em ơi! Đi vô đây, thay cả cái đống đồ lót ra, sao lại ăn mặc thế này cơ chứ?”


Lâm phát mệt mỏi với cái bộ áo dài mỏng tanh để lộ cả nội y "hàng chợ", thay vào đó là bộ đồ lót đỏ chóe mà nàng nhìn đầy kinh hãi.

- Mình mặc nó, đứng ngay cổng sao? - Lâm sợ nhưng rồi vẫn bận vào người.

- Vòng một nâng lên cả năm hay sáu phân chứ ít à? Nhìn vòng nào ra vòng đấy! - Hai cười đầy lẳng lơ và khoái trá.

- Bữa nay, em không phải ra trước cổng nữa, vô trong coi lại mặt mày đi, chừng 10 phút nữa sẽ có người đưa em đi.

- Đi đâu hả chị?

- Chị nói là công việc của em là ngoan và biết nghe lời mà! - Hai trừng mắt rồi đóng sập cửa đi ra ngoài, Lâm cúi đầu, mím chặt môi.

Cái căn phòng tối thui, nhá nhem màu xanh đỏ, có rền rền âm ỉ thứ nhạc nhảy nhót ở phía ngoài len lỏi qua bức vách. Quần áo, váy đầm treo lơ lửng, lấp lánh đủ thứ màu, phấn son cũng xếp tầng từng hộp… Mọi thứ nằm trơ trọi như chính nàng đang ở trong cái phòng mà ngỡ tưởng là chốn cầm giam. Chừng 10 phút sau như lời Hai nói, Lâm giật mình khi cái bóng đen to lù lù bước tới qua khe cửa...

- Chào cô bé, em khỏe chứ?

- Chú... chú…

- Sao lại chú? Nói rồi, gọi anh nghe hông cưng? Ngoan đi, anh sẽ nói Hai thưởng cho em, hiểu không? Lại đây nào!

Như có lực hút điên rồ nào đấy, Lâm đứng dậy theo tiếng gọi và hai cái bàn tay thô ráp to kềnh càng đang chìa ra phía trước. Hắn chộp luôn vào “hai trái dừa” màu đỏ kì lạ ấn bóp, Lâm nghiến răng, im bặt... Rồi hắn lấy hai bàn tay ve vãn bờ vai thon thả của nàng và đặt lên đôi môi hồng bóng bẩy của nàng một nụ hôn có vị men và không khỏi xuýt xoa: "Tuyệt lắm! Nhất mụ Hai này".

Hắn kéo Lâm lên con xe Camry và dần dần mất hút, Lâm ngây mặt ra mặc tiếng cười khoái trá của hắn và chị Hai. "Hôm nay, mà còn chui vào toilet thì chắc ... " - Cứ nghĩ thế là Lâm run bần bật.

Mặc chú tài xế lái xe, hắn cứ kéo đầu nàng chúi vào ngực hắn, rồi xoa đầu, nghịch tóc nàng, thậm chí luồn cả cái bàn tay đó qua mấy cái khuy bị giật bung, hắn chộp lấy vòng một độn lên cả bó của Lâm. Thế mà hắn cứ cười – nụ cười tít mắt đầy tục tĩu, còn nàng im bặt và lòng nhủ thầm: “Phải ngoan, phải ngoan không Hai giết".
Vạn Kiếp Yêu Anh
Vạn Kiếp Yêu Anh
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 2492
Points : 2879
Join date : 19/06/2009
Age : 38
Đến từ : Olympus

Về Đầu Trang Go down

Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc Empty Re: Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc

Bài gửi  Vạn Kiếp Yêu Anh Thu Apr 28, 2011 8:42 pm

“Hôm nay nghỉ ngơi thoải mái đi nhé Lâm! Tầm 8 giờ tối hãy qua. Em rất biết nghe lời, chị rất thích. Khách có gửi lại tiền cho em, chị đập luôn vào số lương tháng này" - Lâm đau đớn nhìn dòng tin nhắn của Hai. Đêm qua Lâm mất ngủ tiếp và 7 giờ sáng nay, hắn mới đưa Lâm về tận ngõ. Kể ra thì hắn cũng rất tử tế, đưa cho Lâm một số tiền cũng khá lớn... Đâu đấy hình ảnh hắn - cái bóng đen đấy vẫn luẩn quẩn trong căn phòng này.

- Lâm, mày sao vậy? Hôm qua quán lại đông khách à? 11 giờ đã nghỉ rồi cơ mà, sao lại đi đến tận sáng?

- Dạ ... không có… Cũng bình thường, Nga à ! Bữa qua, Hai kêu em ở lại coi quầy chung với mấy đứa, bả bận việc.

- Ừm! Vậy mà cái mặt nhăn nhúm đến khó coi. Tao thì mệt, gặp thằng khách khó tính. Chán nhưng cũng khá à! Hay bữa nay rảnh, mày đi với tao qua siêu thị mua ít đồ đi.

Lâm gật đầu, co người ngồi dậy. Tuy mệt nhưng Lâm vẫn muốn đi. Nàng thấy ngột ngạt khi nằm dài trong phòng với những ám ảnh bủa vây. Hai chị em kéo nhau vào Big C ngay gần nhà.

- Nga! Đưa em đi mua đồ lót được chứ?- Lâm bẽn lẽn.

- Hả? Bất ngờ ghê! Ok thôi , tao cũng phải sắm sửa cái, cũ rích rồi ... - Chẳng có gì là lạ khi Nga tròn mắt nhìn Lâm...



- Nga! Nga coi xem được không Nga? Em thích màu này, cứ nghĩ cái màu đỏ choét bộ đồ Hai đưa em sợ...

- Ừ! Cũng được nhưng loại người như Hai hổng cho tụi mình mặc vậy đâu! - Nga lắc đầu, nhìn ướm vào người rồi bỏ xuống, chạy qua bên. “Cái này đi, nhìn ổn hơn này”…

- Nhưng em hổng thích màu đó, nhìn đã thấy cả cục, nóng lắm! - Lâm nhăn nhó. “Mà trời ơi, cả gần năm chục ngàn một cái chứ ít hả? Xem nào, ngày trước, em làm tạp vụ lau chùi cả gần mười tiếng một ngày, tính trung bình là mới có bốn mươi ba nghìn năm trăm đồng, còn hổng được một ly sinh tố gì đó cho mấy ổng khách uống trong vài phút nữa. Thôi em không mua đâu, tiếc lắm!

- Có vậy mới biết sinh viên đi làm thêm bán sức lao động cực thế nào. Thôi lấy đi, lấy luôn cho tỷ Yến, bữa qua mất đồ, bả ấy còn tiếc đứt ruột kìa...

Nghe lời, Lâm nhặt cho cả Bông rồi bỏ vào sọt. Cứ ngẫm, sao cuộc sống bèo bọt quá chừng…

- Một ngày bỏ ra cả đêm đi làm, nếu chân chính thì bèo bọt như mày tính đấy: đủ tiền phòng, tiền linh tinh. Không đi qua đêm, tiền học, tiền phát sinh lấy đâu ra? Không biết cái thân tao còn rách đến bao giờ đây cơ chứ?

Nga vừa bỏ đồ vừa rút tiền than nhưng Nga đâu biết đêm qua Lâm vắng nhà cũng chỉ để phục vụ vị khách đầu tiên?

...

Lâm leo lên giường tầng hai, đặt mình xuống một cách nặng nề. Bụng nàng đói cồn cào nhưng lại chẳng muốn ăn gì cả. Đêm qua, nàng vẫn tông thẳng vào toilet và ngồi lì ở đó một lúc lâu. Vẫn như đêm trước, hắn dở cái thói khiến nàng phùng má trợn mắt dúi đầu xuống giường, lấy gối ghì chặt không dám nhìn… nhưng mở miệng là Hai, đóng miệng lại vẫn là Hai, nàng bị hắn bỏ cả cái thứ đó vào miệng sâu đến tận họng khiến nàng kinh hãi đến khó thở, bịt chặt miệng, nhắm mắt nhắm mũi xông thẳng vào toilet và tống toàn bộ những thứ thức ăn trong ngày ra ngoài.



Mặt nàng tái mét, còn hắn, hắn cười vì sự ngây thơ của nàng nhưng chính sự ngây thơ không biết gì của nàng lại làm hắn thích. Hai đêm liên tiếp hắn chỉ cần nàng học được những cách sơ đẳng làm tình, những cái cấu véo lên ngực mình và lấy tay tét kêu đen đét vào mông là được, ngoài ra chẳng đòi hỏi gì thêm.

Lâm đến mềm nhũn cả người, những vết bầm trên nước da trắng bắt đầu tím tái lại, cứ một mình mua lấy chừng hai nghìn đá, chui vào nhà tắm và tự chườm lấy. Lâm không khóc nữa, mắt chỉ ngân ngấn thôi… “Lâm không hư nữa, Lâm phải ngoan, ngoan thật ngoan”; “Lâm sẽ cố gắng không chạy vào toilet nữa”; “Lâm sẽ chiều ý hắn, chiều cái bóng đen lù lù cứ tối ngày nhảy múa trong đầu”… Lâm ngồi lên bồn cầu, ngả đầu lên bệ trắng, nhắm mắt và ngủ quên trong mệt mỏi, âu lo...

- Trời ơi, Lâm! Mày làm gì mà tối ngày ngồi trong nhà tắm là sao? - Tỷ Yến lại gào nàng.

- Em ngủ quên! - Lâm cười gượng gạo và thò đầu ra ngoài.

- Ngủ dưới sàn nhà à? Dạo này tao thấy mày cứ điên điên sao ý, mặt cứ nghệt ra, nhìn rõ ngu. Nếu làm ở đó mệt quá thì xin nghỉ vài hôm, mặt mày xanh như tàu lá chuối rồi đấy.

- Vâng! Để em xem thế nào chứ tiền học kì tới lại sắp nộp rồi, với lại em em năm nay thi Đại học, nhà cũng túng thiếu lắm!

-Ừm! Nhà tao mà có khá giả gì thì cũng cho mày, đằng này… mày thấy đấy, mỗi đứa một hoàn cảnh... - Yến thở dài, ôm bộ đồ trước ngực tiến vào nhà tắm. Nước chảy xối nghe rền rền tai, đầu Lâm cảm thấy ong quá!

- Này Lâm, nhà em có mấy anh chị em? - Bông quay sang hỏi, vẻ mặt rất lạnh lùng.

- Có em với hai đứa nữa, đứa năm nay thi Đại học, đứa năm nay lên cấp ba.

- Ừ! Ở quê nghèo khổ lại sanh con rõ lắm, sanh thì sanh dày quá, nuôi cực phải biết.

Lâm đưa mắt nhìn thái độ của Bông… thì Bông vốn là người ít nói mà, nói câu nào là nghiến câu đấy. Lâm ngả mình xuống, nằm im… chợt nhớ hôm nay tận 20 giờ mới làm, Lâm sẽ ngủ, ngủ thật sâu… Lâm mở nắp hộp nhựa đựng thuốc, bỏ vào miệng hai viên màu trắng, đôi mắt lim dim nhắm lại, chỉ thấy cái bóng lù lù bỗng mờ nhạt, tan và loãng ra trong không khí, Lâm chìm mình...

***

- Em làm ở chỗ chị Hai lâu chưa?

- Dạ cũng hơn một tháng ạ?

- Thế chị Hai cho đi bao nhiêu khách rồi?

- ... Chú ... À anh, sao anh lại hỏi thế?

- Thế chị Hai cho đi bao nhiêu khách rồi?

- Anh là người đầu tiên . - Lâm cắn môi nhìn thẳng.

- Chị Hai dặn em nói thế hả?

- Sao anh nói nhiều câu khó hiểu quá!

- Giờ muốn về hay ở lại.

- Dạ thế nào cũng được ạ!

- Nằm xuống, nhắm mắt và ngủ đi!

Hắn nói lạnh te. Rồi dựa người vào thành giường, kéo Lâm lại chúi vào ngực hắn, đặt tay Lâm nên cái bụng đồ sộ mỡ, nhiều tầng. Hắn nhắm mắt, không nói gì nữa. Lâm im bặt, mở mắt tròn xoe khẽ ngẩng đầu nhìn: "Nếu cả hắn và Lâm không trần truồng thế này, chắc chẳng khác nào cái cảnh cha ôm con gái yêu trong lòng quá!" - Nước mắt Lâm chực trào.

- Sao không ngủ? Nhìn gì mà kinh quá vậy cưng? Sao cưng lại làm cái nghề này? – Hắn thấy Lâm không chợp mắt nên liến thoắng hỏi.

- Em nói anh không được nổi nóng nhé! – Lâm nhẹ nhàng nói.

-… - Hắn gật đầu.

- Vậy đêm về, sao anh không về nhà với vợ con, mà lại... - Lâm thấy đứng họng và hẳn hắn cũng đã hiểu ý của nàng. Hắn trở mình một cách khó khăn, đặt đầu Lâm nhẹ nhàng xuống cái gối trắng. Những làn khói thuốc hắn nhả ra khiến Lâm ho sặc sụa. Biết ý, hắn ném xuống sàn nhà, đẩy cái dép lê di di tắt ngúm.

- Nếu tôi không trả lời câu hỏi này thì em cũng không cần phải có đáp án cho câu hỏi trước. Thông minh quá đấy cưng! Ngủ đi!



...

Từ hôm đó trở đi, Lâm vẫn gặp lại hắn trong quá cafe - bar này, chỉ cười mỉm và vài ba câu xã giao chứ không đi qua đêm hay gần gũi gì nữa. Lâm cũng không biết hắn nói những gì với Hai mà cứ mỗi lần gặp Lâm, Hai lại cười tươi như bông hoa nở bung vỡ cánh. Lâm lại trở lại công việc của một cô tiếp tân, đứng ngoài cổng dẫn khách vô trong: nay váy ngắn thì mai áo dài, nay tóc cột thì mai phải thả... cứ thế, cuộc sống của Lâm đi qua những tháng ngày sinh viên năm nhất trong mòn mỏi.

Phòng trọ có bốn người, giờ cũng chuẩn bị vỡ đôi. Yến quyết định ra ngoài Bắc làm việc với cái bằng Cao đẳng trong tay. Thỉnh thoảng Yến điện thoại hỏi thăm chị em trong phòng, cũng chỉ than ngoài này lúc nóng, lúc lạnh nhưng được cái chuyển quần áo đủ màu, là con gái phải biết điệu chứ. Bông quyết định liên thông và vẫn ở chung phòng, hàng ngày vẫn lo cơm nước và coi phòng trọ, vẫn lầm lì, ít nói. Nga thì chẳng khác gì Lâm, ngày đi học, tối đi làm thêm đến giờ "gà lên chuồng ngủ" mới chịu mò về, có khi đi biệt luôn đến giữa trưa ngày hôm sau.

Nga là sinh viên Cao đẳng năm cuối, Lâm thì học năm thứ hai, đủ thứ tiền phải đóng ... Lâm phát ngột ngạt, tự đi làm nuôi thân, tự đóng tiền học chứ chẳng mở miệng về quê xin tiền. Đôi khi Lâm vẫn rúc đầu trong chăn, khóc thầm và nghĩ: “Mình là con của đất, trời bắt mình ngoi lên trên mặt đất để hành hạ, đợi khi nào mình đói trong mòn mỏi và chết trong kiệt quệ về cả tài chính lẫn tinh thần thì mới trả về với đất" - những giọt nước mắt Lâm vụn vỡ thấm dần vào gối chăn.

...

- Con nhỏ ngoài cổng xinh gớm, cái gì ra cái đấy!

- Thằng này hỏi ngu, tiếp tân rồi còn phải "tiếp thực", không xinh sao nổi...

Tiếng cười chát chúa của hai gã đàn ông ngồi ngay bàn cạnh cửa quán đập vào tai nàng bỏng rát. Ừ, Lâm còn phải tiếp thực chứ? Tiếp rất nhiều rồi, thằng nào cũng khốn nạn và nhiều trò quái gở ở trên đời cứ dồn lên tấm thân nhàu nhĩ của nàng. Bây giờ toilet chỉ là cái phòng rỗng thôi, chẳng phải nơi chứa chấp nàng và những dòng nước mắt lăn xối xả vì nhiều cái lí do nực cười mà cuộc sống của con búp bê tình dục phải rộng lòng hứng đón.

Nàng đã biết làm tình thành thạo và nhận tiền trai trả rất sòng phẳng bởi vì nàng đã biết “ngoan” và “chiều chuộng”. Khuôn mặt vẫn điềm đạm, ít nói, thỉnh thoảng chỉ mỉm cười như nụ hoa e ấp buổi sớm còn đọng sương, thanh thiết và mùi thơm nồng nàn khó tả chỉ của loài hoa dại. Có những ông khách lạ của quán đến hỏi Hai mà cứ ngỡ nàng là “gái tân”. Những lúc không có khách ra vào, Lâm chỉ im lặng nghe cuộc trò chuyện không đầu cuối của mấy anh chàng bảo vệ, thỉnh thoảng ngẩng cao đầu nhìn bầu trời đen nghịt, lởn vởn mấy vòm mây nhợt nhạt bay bay chầm chậm rồi mất hút…
Vạn Kiếp Yêu Anh
Vạn Kiếp Yêu Anh
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 2492
Points : 2879
Join date : 19/06/2009
Age : 38
Đến từ : Olympus

Về Đầu Trang Go down

Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc Empty Re: Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc

Bài gửi  Vạn Kiếp Yêu Anh Thu Apr 28, 2011 8:44 pm

Kì II

- Lâm, vô trong đi em, có khách cần gặp! - Giọng Hai ngọt lịm hơn mía lùi.

Dù Lâm đã làm hơn một năm nhưng Hai cưng lắm. Một phần vì Lâm đẹp, giờ lại thêm “ngoan”, lương dù tăng không nhanh nhưng mũi tên “tiền” vẫn luôn xiên lên chếch hướng chiều phải.

Hai gã đàn ông lúc nãy bỗng cười phá, anh chàng nhìn Lâm lên giọng: "Từ từ không té ngã cô em". Lâm nhìn lạnh nhạt, cúi đầu coi như phép lịch sự tối thiểu và tiến thẳng về phía quầy bar. Vị khách đầu tiên mỉm cười, Lâm cúi đầu lễ phép.

“Cũng chỉ là ngủ với hắn qua đêm thôi mà” - Lâm nghĩ thầm vàđồng ý. Bây giờ chứ có phải thời gian trước đâu mà sợ sệt? Đủ các kiểu từ đứng, ngồi hay đằng sau… Lâm sẽ làm cho hắn phải sáng mắt lên vì sung sướng. Hơn một năm không gặp lại nhau mà kinh nghiệm đã đầy mình.

Lâm kéo khóa lột bỏ bộ đồ cũ, khoác lên mình chiếc áo thun và quần jean, đeo ba-lô và leo lên xe, đưa hai tay ôm bụng hắn, tựa đầu lên vai một cách thành thạo và chuyên nghiệp. Lâm cảm nhận rõ hắn chợt rùng mình, chắc vì chữ “ngờ”. Lâm nhếch bờ môi, rồi không nói gì.

Hắn không đưa nàng vào một khách sạn nào cả, lòng vòng hơn một giờ đồng hồ ngoài phố, nàng thấy hơi lạnh, co mình và siết mạnh hai tay vào bụng hắn:

- Em nghĩ là nên về nhà đi!

- Yên tâm. Tôi sẽ tính tiền cả giờ chạy ngoài đường cho em.

- Dạ…

- Hơn một năm, em tiến bộ nhanh thật, chẳng e dè như lần đầu gặp tôi.

- Anh cũng thế, không còn vồ vập hay vội vã, không cười tít mắt hay những câu nói bông đùa. – Lâm nói lèo một hơi. Ngồi phía sau, nàng nhìn rõ bộ mặt nhau mày của hắn in hằn từ cái gương, nàng cười.

- Tôi chỉ thích cười đùa với trinh nữ thôi.

- Nghĩa là từ hôm nay anh không thích cười đùa với em? Vậy nếu anh rảnh rang cứ đưa em đi hóng gió thế này, em không lấy gì đâu.

- Tôi biết em cần tiền, một hay hai phút của em cũng kiếm được bạc trăm mà! - Hắn rú ga và lượn qua bên kia đường mặc sự ngỡ ngàng cho đến kinh hãi của nàng ngồi sau.

“Cũng phải… một hay hai phút mỗi lần mà” – Lâm nghĩ bụng rồi lại mím chặt môi.



Lâm lột bỏ bộ đồ, trần truồng trước mặt hắn. Cái thân hình đẫy đà với ba vòng căng đầy, trắng mịn ngồi lên trên chiếc nệm trắng bồng bềnh.

- Làm cái gì mà nhanh vậy? Tôi có nói là hôm nay tôi thích thú với em đâu?

- Vậy anh đưa em vào đây là ý gì?

- Chụp nude.

- … – Lâm nhíu chân mày.

- Được không? Tôi sẽ cho tiền đưa em ra khỏi cái quán đó và chấp nhận làm người mẫu nude cho tôi… một mình tôi thôi, trong thời gian tới.

- Người mẫu nude, giống thế này đây à? – Lâm đưa hai tay ra phía trước, nhún vai, đôi mắt tròn căng hỏi.

- Ừ! Để chụp, để vẽ và thậm chí là...

- Em cần thời gian suy nghĩ.

- Tốt thôi, giờ thì nằm xuống đấy, dạng cái chân ra! - Hắn hất hàm …

Trong đêm đen, mọi thứ như bình yên phẳng lặng, chỉ còn thứ tiếng rên rỉ làm tình của loài động vật cao cấp hơn cả, mà hễ cứ dính với nhau thì người ta cũng có thể so sánh là loài động vật bậc thấp nhất đang cùng nhau diễn lên một bản hòa tấu đầy dục vọng, ái ân… kẻ xuýt xoa khẽ khàng, kẻ cứ rít lên như tiếng chó kêu ông ổng trong màn đêm.


***

- Tụi bây khỏe cả chứ hả?

- Khỏe, bà chị ơi! Thế hơn năm ra Bắc có gì tốt không?

- Trời, lạnh thấy mồ. Gì mà xuống còn hơn 10 độ này. Ngoài này được cái trai Hà Nội đẹp. Hì… hì…

- Nhìn các chàng ấm hơn ha. Mà em nghe bảo Hà Nội hay nói không với gái tỉnh lẻ lắm, ròm chi cho bẩn mắt hả chị? – Nga dài giọng kiểu chê bai.

- Ừm! Tao có nói tao yêu trai Hà Nội bao giờ, chảnh thấy ớn! Tao yêu một chàng tỉnh khác nhưng làm ăn ở Hà Nội. Đang đủng đỉnh thay đồ này, xíu chàng lên đón về ra mắt gia đình.

- Nhanh quá vậy? Chị quen bao lâu rồi?

- Từ ngày mới ra đây nè, đụng nhau ngoài ga tàu, cũng may có hắn kiếm phòng trọ giùm, không tao chết.

- Nghe chị nói thế thì chúc chị may mắn nhé! Bình tĩnh đấy, nghe bảo người Bắc kén lắm! “Chê mông, chê má, lựa chân tay”.

- Ừm! Cái này chị cũng nghe nói rồi. Nào thì coi mông, coi mặt với cách đi. Chị sẽ cố gắng lựa chân lựa tay trong mọi hoạt động. Em yên tâm, tối a lô báo cáo.

Nga cười lăn lộn: “Lấy chồng đâu không lấy, thích lấy người Bắc. Gái Nam mà làm dâu Bắc thì cảnh mẹ chồng nàng dâu bể rồi…” Lâm cười mỉm, cũng lè lưỡi khi nghe Nga nói về người Bắc rồi leo lên Nga thủ thỉ ít chuyện . Bông vẫn thế, ngồi tót trên giường tầng ba và viết lách hay vẽ gì đó, Lâm thấy cầm chì và màu tô.

- Điên à? Thằng điên nào mà nói thế! Mày mà đi theo, có ngày nó gửi hình đấy cho hiệu trưởng trường mày đấy nghe chưa? Đồ điên! – Nga gắt gỏng, té tát.

- Thì em mới nói em suy nghĩ và về nói với chị. Chị nói cũng có lý, nhưng ít nhất em cũng thoát được khỏi chỗ café – bar đó. Em thực sự mệt mỏi với những thằng Nhật, thằng Hàn và những trò lố của bọn đàn ông. Em mệt mỏi vô cùng... – Tiếng thút thít , thì thầm vào tai Nga…


- Em thoát chỗ bà ta rồi còn một đống việc rắc rối khác, em nghĩ ổn hơn à? Khi sinh ra, nào ai có muốn gia đình mình nghèo khổ, thân mình bị chà đạp hết thằng này đến thằng khác. Em làm ở đấy cũng hơn một năm rồi, ráng vài bữa nữa cho xong nợ và khoản học phí để còn tốt nghiệp, làm lại từ đầu, dù phận bạc còn tốt hơn là đi nude, hiểu không?

Lâm ậm ừ không nói gì nữa. Nghiêng mình vào tường và nằm im bất động. Chỉ nghe tiếng Nga: “Nằm ngủ đi, tao đi nấu cơm trưa, ăn uống cho khỏe còn đi làm, bữa nay cuối tuần mệt đấy”.

- Suy nghĩ chưa cưng?

- Em không làm đâu! Nghĩ kĩ lắm rồi.

- Cũng tốt thôi. Thiếu gì người, chẳng qua thương cưng nên hỏi ý thế nào.

- Vậy em cũng cám ơn ý tốt của anh. Anh ngồi chơi, em ra làm việc.

- Đi đi…

Lâm cúi đầu chào hắn, đưa mắt về phía Hai tít trong quầy bar mỉm cười rồi bước ra cổng. Lâm thấy có một người đàn ông quen quen đang nhìn về hướng nàng không chớp mắt, đâu đó cái quá khứ của đêm trước hiện về, nàng thấy cồn cào ruột gan. Lại ám chỉ gì nàng đây? Hôm nay đi có một mình, ông bạn mồm lưỡi thối hôm qua không thấy đâu cả.

- Em khỏe chứ?

- Em nghĩ là đủ khỏe để đáp ứng nếu anh cần đàn bà đêm nay? – Nàng nói trắng phớ, hắn cúi đầu cười tủm.

- Em thẳng thắn nhỉ? Bộ nhìn mặt anh giống dê xồm lắm à?

- Đàn ông thằng nào chẳng có máu dê trong người và “diễn” là một nghề thuần thục và cực hot trước mặt đàn bà.

- Em nói nghe giọng điệu muốn hất trời, lật vung và đập bể đầu cánh đàn ông quá! Mà này, tôi còn chưa đụng lấy một sợi tóc của em đâu đấy nên tốt nhất là bỏ cái thái độ đấy đi.

Lâm thấy giọng hắn bực bội và hình như nghĩ mình cũng sai. Đêm trước là bạn hắn giễu cợt nàng chứ có phải hắn đâu mà câu nào bật ra khỏi miệng cũng đầy chua chát? Nàng xin phép ra ngoài, hắn trả lời một câu lạnh tanh và bực tức: “Biến đi! Đồ điếm ngoa ngoắt”.

Dường như Hai cũng không biết chuyện phía gần ngoài cổng này nên nàng sẽ yên thân, không bị phạt lương hay cái lườm nguýt nào cả. Lâm thở dài thườn thượt, đôi chân nặng trịch ì ạch trong từng bước đi. Bỗng “cái tét” trêu đùa của thằng Hàn bước vô quán đặt lên mông nàng khiến nàng bừng tỉnh… Cái miệng xinh xắn nở nụ cười tươi như bông Bồ công anh tan ra trong gió. Xong công việc là cười, nàng lấy tay phủi phủi cái mông mình như hất cái bàn tay bẩn thỉu của gã trai làng chơi .

- Này, lại đây!

- Anh cần gọi thêm gì ạ?

- Thêm tăng hai.

- Vậy mời anh vô trong quầy, chị quản lí sẽ giúp anh tìm người đẹp theo ý anh muốn.

- Đẹp cái cu khỉ gì? Nát hết rồi. Cưng bảo cưng đủ khỏe để chiều anh đêm nay đúng không?

- Vâng!

Anh ta tên Uy Vũ – nàng thật lòng khen tên anh hay. Vậy mà anh ta cười mỉa mai: “Cái khoản nịnh bợ này có cần phải tính thêm vào tiền làm tình không nhỉ?”. Nàng chua chát: “Nếu anh thừa tiền và hài lòng khi làm tình với tôi”.

Uy Vũ cũng không hỏi tên nàng, dù nàng bị ức chế bởi nhiều câu nói xúc phạm danh dự nhưng nàng vẫn thích nhìn anh ta đung đưa người theo tiếng nhạc khi lái xe, nụ cười rất công tử với chiếc răng duyên. Nàng coi cách ăn mặc của anh ta thì có lẽ là đi làm công sở. Hình như những vị khách trước, nàng chỉ hướng mắt ra phía ngoài cửa kính nhìn khung cảnh Sài Gòn đêm…




Hôm nay, họ không phải khách sạn nào cả mà là nhà của anh ta.

- Đẹp chứ? Vô nhà tôi đi.

- Anh ở đây một mình à?

Anh ta đáp cụt lủn “Ừ” rồi lái xe thẳng vào sân.

Lâm cười vì anh ta là vị khách trẻ nhất trong quãng đời làm điếm của nàng mà sở hữu cái nhà ngang ngửa với những ông bụng phệ. Anh ta còn quái đản hơn cả những thằng già khi nàng hỏi phòng ngủ ở đâu thì anh ta chỉ thẳng vào cái ghế sofa: “Tôi thích làm tình ở đó hơn là một cái giường”. Rồi đủ những lí do kì cục: “Tôi thích bật đèn sáng, chứ không phải làm tình với một con điếm trong đêm đen thui”; “Tôi cần cô rên rỉ và chủ động chứ không phải cứ đần mặt ra và cắn chặt môi như thế”;…

- Bình thường một đêm, cô đi với bao nhiêu khách?

- Một hoặc không hoặc năm đến sáu.

- Khỏe quá! “Chơi dàn” thế cơ à?

- Vâng! Xong việc rồi, tôi về được chứ?

- Đêm nay là của tôi, tôi sẽ bao cô bằng năm hay sáu thằng kia. Tắt điện thoại đi.

- Cũng được thôi, ít nhất tôi cũng đỡ tiền xe ôm đến khách sạn.

- Những người làm điếm như cô thì cao giọng vừa phải thôi chứ?

- Tôi không thích! Vì con điếm như tôi nhưng không có hứng thú với nghề.

- Không hứng thú sao còn trần truồng đi làm? Nói thế mà cũng nghe được?

- Vì anh là loại đàn ông cần hứng thú và dư tiền đi bao cho điếm. Vì điếm như tôi thì cần tiền nộp học và nuôi em. Anh hỏi gì nữa không?

Uy Vũ không nói gì cả… Anh nằm vật ngửa ra ghế sofa vài giây, rồi đứng dậy bế nàng lên trên lầu và đặt nhẹ nhàng nàng xuống giường chứ không phải ném nàng như một con búp bê tình dục như biết bao gã đàn ông khác. Anh ta bế nàng lên giường, kéo chăn, ôm nàng và nhắm mắt…

- Ngủ đi.

- Anh có nghĩ là mình đang lãng phí không?

- Lãng phí gì?

- Tiền?

- Là sao?

- Anh phải trả đêm nay cho tôi bằng năm hay sáu thằng khác đấy? Trong khi đó giờ chỉ nằm yên .

- Tôi không thiếu tiền và tôi cần một con điếm ngoan. Mà cô tên gì?

- Lâm!

- Nghe như đàn ông vậy?

- Ừm! Vậy anh nghĩ mình đang là gay hay sao khi vừa quan hệ với tôi?

- Ôi! Tôi thề là tôi chưa thấy con điếm nào hay bới móc chuyện như cô đấy?

- Hóa ra anh vẫn thường xuyên chơi điếm à? – Lâm cũng chợt nghĩ hôm nay mình nói quá nhiều .

- Ừ! Nhưng đúng là cô là con điếm không hứng thú với nghề thật - Anh ta vòng tay vào eo nàng, hôn lên trán rồi ngủ. Lâm nghe hơi thở đều đều trong căn phòng yên ắng này .

Uy Vũ khác tất cả những người đàn ông đã từng đè lên người nàng, cắn nàng, cấu véo nàng. Uy Vũ thì không thế! Anh chỉ chửi bâng quơ vài câu chứ cử chỉ chân tay rất nhẹ nhàng và điệu bộ, thậm chí những vết bầm đen vì người ta cấu véo, Uy Vũ cũng chỉ đưa tay đến xoa nhẹ rồi đặt môi hôn mình lên đấy, thỉnh thoảng anh chỉ cười nửa miệng: “Không khéo mình bị con điếm này nó mê muội rồi cũng nên”.

Sau đêm đó, Uy Vũ hay đón nàng về căn nhà này, tại phòng này, giường này, và những gối chăn này… Hai người họ ngủ đến sáng, rồi anh đưa tiền cho nàng rất sòng phẳng. Uy Vũ và nàng cùng đi ăn sáng rồi anh vào công ty và tài xế riêng của anh đưa nàng đến trường hoặc về nhà trọ rất đúng giờ.
Vạn Kiếp Yêu Anh
Vạn Kiếp Yêu Anh
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 2492
Points : 2879
Join date : 19/06/2009
Age : 38
Đến từ : Olympus

Về Đầu Trang Go down

Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc Empty Re: Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc

Bài gửi  Vạn Kiếp Yêu Anh Thu Apr 28, 2011 8:48 pm

- Thế bên nhà đấy chịu chị không? Em thề là có bị điên mới chê chị? Chị em đẹp, việc làm ổn định thế còn gì?

- Phận nghèo khổ lắm, hỏi làm gì?

- Là sao, em đang hỏi chị chuyện ra mắt gia đình anh ấy mà?

- Bả ấy nói thẳng là nề nếp gia cảnh không hợp, tuổi tác lại càng không. Còn cố tình cưới nhau thì công danh sự nghiệp tay trắng, đường con cái thì lận đận, khuyên tao là chủ động bỏ con bả ấy đi, nếu thương nó thì phải buông nó ra cho nó hạnh phúc. Thử hỏi da mặt tao chứ có phải da trâu đâu mà không buông?

- Trời ạ! Em nói có sai đâu, mấy bà già người Bắc là mệt lắm! Thế ổng kia cũng chịu chia tay với chị vì cái lí do củ chuối đấy à?

- Ổng ý hiếu thảo với ba, với má, nghe là phải…

- Quên phéng đi chị, nghĩ chi tổ nhức đầu.

Nga cúp máy, miệng lẩm bẩm chửi thầm mấy mẹ già ngoài Bắc. Lâm sinh ra cũng là người gốc Bắc nên hiểu phần nào. Cô thấy thương chị Yến đành nhắn tin an ủi.

Gần đây, Lâm hay nghĩ về anh chàng Uy Vũ kinh khủng. Lâm chẳng đi với gã nào ngoài chàng Uy Vũ cả. Chàng cũng thường lui đến café – bar chỗ nàng làm vào mỗi buổi tối, ăn tối, nhâm nhi café đến 22h rồi đưa nàng đi cùng hoặc có khi lại về một mình. Nàng nghĩ: “Một lần cũng tạo nên thói quen. Từ lâu rồi nàng bỗng có thói quen hằng đêm được chàng ôm trọn mình chìm trong giấc ngủ. Đâu đấy , Uy Vũ mỉm cười quanh căn phòng này… ấm áp, yêu thương đến lạ kì!”.

- Cứ ngồi cười tủm hoài vậy mày?

- Đâu có? Em đang nghĩ lại mấy chuyện trọc phá đùa nhau trên lớp ý mà!

- Trời đất, còn gần năm nữa là tốt nghiệp rồi đấy bà cụ non ạ. Tính thế nào thì tính cho dứt nợ với ả Hai đi, rồi đi làm đoàng hoàng lại từ đầu.

- Vâng! Chị thế nào rồi?

- Đang tính, hết tháng này dồn vén vào trả xong, tháng sau đi làm nhưng lương bèo bọt quá, ráng chịu chứ giờ sao? Tuổi thanh xuân thì coi như sắp hết chỉ vì kiếm tiền lấy được cái bằng này thôi đấy! Coi như tao trả xong nợ đời. – Nga thở dài, bước vào nhà tắm, vòi nước lại xối xả…

- Bông! Chị vẽ gì đấy?

- Vẽ hoa, vẽ rừng, chứ vẽ gì?

- Sao chị vẽ hoài một thứ vậy? Mà em công nhận chị vẽ đẹp ghê! - Lâm ngắm nghía tờ A4 không ngớt lời khen. – “Nhưng mà chị ơi rừng sao mỗi cây, mỗi hoa ạ”?

- Thì chị yêu rừng mà. Rừng chị trồng, hoa tự mọc nên ít! Hỏi khùng quá?



Lâm gãi đầu cười… bỗng thay đổi suy nghĩ về Bông: “Thực ra chị ấy cũng rất đáng yêu, vậy mà xưa nay mình cứ hay xa lánh và sợ sệt”. Cuộc sống của Lâm bây giờ hình như màu đen bắt đầu mờ xỉn, những đám mây trắng, mây xanh bắt đầu lởn vởn vây quanh, Lâm hay cười lắm, nụ cười bừng tỏa như những cánh hoa vỡ tan ra theo gió. Đâu đấy ở giây phút này, chàng Uy Vũ quẩn quanh…



- Em ngủ đi, hôm nay anh không hứng.

- Lần sau, không hứng đừng đưa em về đây nhé!

- Không về đây để đi với thằng khác cho có tấm có món à? Yên tâm, tôi đưa cô đi là tính tiền, không nhất thiết phải làm tình đâu!

- Anh?

- Ngủ đi!

Lâm uất hận, cắn môi… từng giọt máu đỏ thấm lên gối. Khi mùi máu tanh nồng nồng phả vào không gian, Uy Vũ mới quay người lại nhìn nàng:

- Trời ạ! Nửa đêm mà cô còn tính làm ma cà rồng hả? – Kéo vội khăn tắm, anh thấm nhẹ lên đôi môi đang bật máu của nàng.

- Em đã nói em là một con điếm không yêu nghề, anh hiểu chưa? – Lâm hất tung cái khăn anh đang cầm ra khỏi miệng mình. “Em cần tiền, em kiếm tiền vì em nghèo. Em biết em nghèo nên em phải câm mồm khi bị ai đó chỉ trích. Nhưng làm ơn, anh đừng có nói những cái giọng đó với em?”.

- Em kiếm tiền làm gì?

- Nuôi cái miệng mình, mua cái chữ ở giảng đường và nuôi em trai không phải em ruột mình đang học Đại học. Em biết anh thuộc tầng lớp nào trong xã hội nhưng đừng mạt sát vào mặt em bằng những câu nói kim đâm như thế!

Uy Vũ kéo nàng về phía mình: “Anh xin lỗi, em ngủ đi!”.

- Em xin lỗi… dù là một con điếm không yêu nghề thì cũng chỉ là một con điếm đúng không anh? Anh chửi em là đúng, lần sau cứ chửi như thế, nặng và thậm tệ hơn cũng được, em quen rồi!

- Chẳng ai nỡ lòng chửi người mình yêu đâu, khùng ạ!

- Là sao? – Lâm thấy lòng mình rạo rực, bộ mặt hân hoan ngẩng đầu nhìn Uy Vũ .

- Không, ý tôi là chửi con điếm mặt dày như cô thì chửi mãi cũng thế thôi. Ngủ đi!

Như có ai đó cầm dao đâm vào ngực mình, Lâm như té ngửa bởi câu nói của Uy Vũ. Chàng nói đúng, một con điếm như nàng làm sao lại muốn được chàng yêu? Nuốt nước bọt, dồn tất cả những uất ức, khổ đau, nàng thở hổn hển và đặt nhẹ tay mình xoa xoa trước ngực… như vừa bị một gã bụng phệ nào đè lên và dí cái thứ đó vào miệng. Nàng thấy buồn nôn kinh khủng, đứng dậy và chạy thẳng vào nhà tắm.

- Này, ra ngoài nhanh lên!

- Làm gì?

- Làm tình

- Được thôi!

Lâm lấy hết bình tĩnh bước ra ngoài, khuôn mặt vẫn lấm lem nước và những lọn tóc dính lên nhìn thật thảm hại.

- Làm gì mà nhìn tệ thế? Cưng có biết là làm điếm thì phải trau chuốt lắm không?

- Thưa anh là tôi biết! Nhưng mong anh cũng biết là tôi là con điếm không yêu nghề cho nên chẳng việc gì phải quan tâm trau chuốt nhiều. Nếu anh cảm thấy tôi rách nát quá hoặc không hài lòng thì a lô đến chị Hai tìm người khác. Tôi xin phép! – Dứt lời , Lâm tiến về phía cuối giường vơ bộ quần áo, nhanh tay hơn nàng một bước, Uy Vũ đã tóm lấy chiếc khăn quấn trên cười nàng và vòng tay qua cái eo thon gọn kéo lại phía mình.




- Anh biết em là con điếm không yêu nghề rồi. Và làm ơn từ nay đừng nhắc câu nói đó một lần nào nữa trước mặt anh, hiểu không? Em làm nghề này từ bao giờ?

- Được gần hai năm, kể từ ngày lên thành phố và đi học. Em cũng không biết bao nhiêu người đàn ông đã chà đạp lên người em. Nhưng em nhớ duy nhất ba người, ba người bước vào cuộc đời em để ấn tượng mạnh cho đến tận giây phút còn ngồi đây.

Uy Vũ thấy hơi điên trong người… Anh vòng tay ôm eo nàng như đứng sững, rồi ngả người vào thành giường, ôm nàng và nghe nàng kể.. “Anh đang nghe, em cứ nói đi”.

Người đầu tiên là dượng em. Bây giờ em đi làm cái nghề này một phần nuôi mình, một phần phụ Dượng và mẹ nuôi hai em trai cùng mẹ khác cha đang học. Quê em nghèo, ba ruột em theo người làng đi đào vàng từ khi mẹ mang bầu em được vài ba tháng rồi mất tích. Có mấy người cùng làng về bảo ba em nghiện, xích mích với bọn chủ và bị bọn chúng đánh đập rồi bị muỗi trích, sốt rét và bị ném xác theo dòng suối cuốn trôi.

Dượng em là người tốt, cưu mang mẹ em từ cái ngày bị làng dè bỉu, xa lánh “là thứ không chồng mà có con”. Dượng yêu thương mẹ con em lắm! Đôi khi em cứ ngỡ là cha ruột của mình chứ không phải những lời đàm tiếu ở làng đâu. Em lớn lên như thế và bị Dượng hãm hiếp năm mười bảy tuổi…

- … – Uy Vũ giật mình.

– Lần đó Dượng đi họp ở làng và uống say khướt, lúc dượng về nhà lại chỉ có mình em. Khi làm xong chuyện đó, em sợ hãi chạy đi, Dượng vẫn say chẳng biết gì. Đến bên bữa cơm tối gia đình chiều hôm đó, Dượng vẫn vui vẻ với cả nhà và gắp đồ ăn cho em như mọi ngày. Em không hiểu vì sao? Có lẽ Dượng vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra...

Một thời gian sau, ở làng ai cũng bảo em càng lớn càng xinh như mẹ, cười đẹp và hiền như mẹ. Cứ thế, em nghĩ rằng Dượng là người tốt, có lẽ dượng say nên đã nhầm tưởng giữa mẹ và em nên dù mất đi cái ngàn vàng ấy, em cũng chẳng trách chẳng giận gì cả! Hoặc là, em nghĩ cái ngàn vàng đó là để trả ơn vì Dượng đã yêu thương mẹ, cưu mang và coi em như con đẻ của mình . Rồi trời thương em, em không có thai nhưng điều đó làm em bật khóc trong thời gian đi học với trí tưởng tượng: “Em không thể sinh con”. Em ngu ngơ không hiểu, tận đến bữa học Sinh học cuối lớp 12, em mới hiểu đấy, ha…ha… – Lâm cười ra nước mắt. “Anh thấy đấy! Liệu đấy có phải cuộc tình đầu tiên không nhỉ?”

- Điên à? Người thứ hai, thứ ba thì sao?

-Anh vẫn muốn nghe á? Người thứ hai là vị khách đầu tiên của em. Ông ta làm em buồn nôn với những trò quái đản.

- Vì vậy nên ngày trước em mới nói với anh là: “Đàn ông, thằng nào chẳng có máu dê trong người và “diễn” là một nghề thuần thục và cực hot trước mặt đàn bà”, đúng không?

- Nhớ chi tiết quá đấy! Còn người thứ ba lại là vị khách cuối cùng tính đến thời điểm hiện nay. Suốt mấy tháng qua, em chỉ ngủ với duy nhất một người là anh ta, đặt đôi môi mình và chìm trong vị ngọt của nụ hôn với mình anh ta. Nhưng anh ấy đã làm em nuốt tất cả những thứ muốn nôn ra ngoài, ôm đồm hết tủi nhục vào trong và cắn bật máu môi khi không thể nói được suy nghĩ của mình.

Uy Vũ nhìn nàng… đôi mắt long lanh nước như hai cái hồ thu nhỏ chứa đựng nước trong tinh khiết. Anh khẽ kéo nàng lại gần mình và vứt bỏ cái khăn tắm ra khỏi cơ thể tròn đầy của nàng, đôi tay anh mơn trớn khắp da thịt nàng... Nàng cong người và cố rướn lên như muốn thoát khỏi cái danh “con điếm làm tình chỉ để kiếm tiền”, nàng muốn được hưởng cảm giác hạnh phúc trọn vẹn nhưng cũng đầy vội vã, gấp gáp khi được chàng yêu thương. Trong ánh đèn ngủ nhè nhẹ, nàng như mê mẩn khi nghe lời yêu thương từ chàng… dai dẳng, vang vọng mãi không thôi…
Vạn Kiếp Yêu Anh
Vạn Kiếp Yêu Anh
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 2492
Points : 2879
Join date : 19/06/2009
Age : 38
Đến từ : Olympus

Về Đầu Trang Go down

Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc Empty Re: Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc

Bài gửi  Vạn Kiếp Yêu Anh Thu Apr 28, 2011 8:56 pm

Kì III

- Em sẽ dồn tiền để gửi Hai! Em chuẩn bị đi thực tập nên có lẽ sẽ không đi làm được.

- Tốt thôi! Bao giờ thì đủ?

- Em sẽ ráng thu xếp. Hai nể tình em làm ở đây suốt hai năm nên thư thả cho em vài hôm nhé!

Ả Hai ngúng nguẩy quay đi. Cũng phải, dù Lâm có đẹp cỡ nào thì cũng là “gái nát”, hai năm qua nàng cống hiến sức lao động tại đây là quá đủ. Lâm nhờ bạn bè mỗi người một chút, chủ yếu là tiết kiệm của bản thân và Yến, vậy mà cũng chẳng đủ.

Hoàng, em trai Lâm qua phòng trọ chơi, thấy chị xanh rờn, phàn nàn mãi:

- Chị ăn uống gì mà xanh xao quá vậy? Mẹ mà biết mẹ giết em cho coi.

- Ôi cái thằng khéo nói này, mày lo học hành đi ấy. Kẻo mày xanh xao, mẹ mắng chị cũng nên. – Lâm cười nhạt nhẽo nhìn thằng em cùng mẹ khác cha. Thấy nó hồng hào, cao tận 1m8 phổng phao, ra dáng dữ tợn đấy, cơ bắp cuồn cuộn, quá đẹp trai còn gì? Thằng Hoàng cũng kêu đi làm thêm rồi, đừng đưa tiền cho nó nữa. Nó đưa cho nàng một phong bì bên trong nhìn cũng cồm cộm:

- Chị làm gì, em biết đấy! Từ rầy nghỉ đi, tiền chị đưa em hàng tháng và tiền em đi làm thêm tích cóp lại, chị xem thế nào rồi đưa cho ả đấy đi. Chị sắp ra trường rồi, lo học hành đấy. Em thân con trai, sống thế nào chả được, cảnh đàn bà, tai tiếng thì mệt lắm!

- Thế mày làm gì mà chị hỏi không nói?

- Em á? Nhiều lắm! Chỉnh nhạc, nhặt bóng, tùm lum à! Em con trai làm gì chẳng được, chị lo linh tinh quá à?

Lâm ngậm ngùi dồn tiền mang qua cho Hai khi mới hơn hai giờ chiều, Hai cười: “Chà, tính sòng phẳng nhé! Cả lãi lẫn gốc chẳng thiếu một đồng. Chị là chị thích mày lắm đấy! Bữa nào rảnh thì qua chị chơi, uống café nhé bé”. Lâm thở dài, lê từng bước dọc con đường quận ba đầy nắng. Nghỉ việc ở đây, Lâm cũng chưa biết sẽ làm gì trong mấy tháng tới trước khi tốt nghiệp. Dứt cái nợ này, đến cái nợ khác, cuộc đời này sống chỉ để trả nợ, phải không?

- Tao mới về nhà thằng người yêu mới. Tao thề chắc giờ chẳng dám yêu. Bả kêu mông bé khó đẻ, gò má cao sát chồng, lấy tao về cho con bả khổ. Trời ạ! Tao sẽ đi làm, kiếm thật nhiều tiền, cặp kè thêm mấy thằng đại gia, tao chán cảnh ra mắt chồng con lắm rồi. - Yến như phát điên lên ở đầu dây bên kia.

Có lẽ cuộc sống là một trò chơi, con người chỉ là những con rối múa may điên cuồng và tự tay tống vào miệng mình mấy viên thuốc lắc, nhảy loạn xạ bởi tiếng chát chúa của cuộc đời đè nén...

Lâm nằm dài thễu thượt, bỗng nàng thấy nhớ Uy Vũ kinh khủng! Một tuần rồi nàng không gặp anh nhưng nàng biết nàng cũng chỉ là phận điếm, anh sẽ chẳng nhớ hay đoái hoài gì đến nàng, thậm chí lúc này nàng cảm thấy ân hận khi kể hết sự thật tàn khốc của mình cho một vị khách làng chơi – một vị khách đặc biệt khiến nàng nhớ rất lâu.

Suốt mấy tháng bên Uy Vũ, nàng chỉ có duy nhất một mình anh, nàng nhớ lúc anh bảo: “Bây giờ da trắng và đẹp, chẳng có vết bầm tím nào, rất đáng yêu!”... thì anh có bao giờ làm đau nàng đâu, anh chỉ vuốt ve và mơn trớn nàng. Đôi khi nàng nghĩ mình bị “say” và ép buộc mình phải “tỉnh” nhưng khi “tỉnh” rồi mà trái tim cứ thổn thức mãi không thôi...

- Lâm, qua giường chị bảo cái này!

Lâm nhoài người qua chỗ Bông, mặt yếu xìu.

- Tặng Lâm nè! Chiều chị dọn đồ về nhà, mấy bữa nữa chị sẽ đi du học. Tối rảnh đi ăn ha!

- Sao cơ? Sao nhanh quá vậy chị? Bộ chị học xong Đại học trong nước rồi mà còn học cao nữa hả?

- Hì! Học nữa, học mãi mà em! – Bông cười mỉm đưa bức tranh cho Lâm.

Trong nhà tắm, Nga cũng vời ra ngoài một câu: “Nhà Bông có điều kiện mà, đi học là phải rồi, tối đi ăn tung hoành một bữa đi, tiếc là thiếu tỷ Yến. Ở với nhau cả mấy năm trời…”

- Hì, em thích bức tranh này lắm ấy, cứ ngồ ngộ nhưng em nhớ rồi, “rừng tự trồng và hoa tự mọc nên nó mới kì kì thế này. Hi…hi…”.

Lâm cất kĩ bức tranh vào cái tủ đựng đồ cá nhân: “Khi nào buồn, em mang ngắm ha! Em kể hết cho nó nghe tâm sự của mình như đang ngồi trước mặt Bông và than thở ha!” - Bông cười tít mắt, Lâm nhe hàm răng trắng sáng như những viên trân châu đầy tinh nghịch.




- Lâm, chị sẽ lấy chồng!

- Hả? Thiệt hay giỡn nữa trời? Nhưng Bắc hay Nam?

- Cái con khùng này! Bộ mày nghĩ tao giống bà Yến hay sao mà quen người Bắc? Bố mẹ chị đang trên tàu vô rồi, ngày kia đi gặp và tiến đến hôn nhân .

- Ồ! Vậy là người Nam rồi! Thế chị quen lâu chưa mà lấy?

- Cũng được mấy tháng rồi, cùng công ty chị làm đấy! Hôm trước về nhà ra mắt ổng bà ấy ưng lắm mày à! – Mặt Nga hân hoan nhưng đôi mắt đầy chất chứa âu lo.

- Vậy thì được rồi, còn xị cái mặt ra làm gì! Anh chàng nào mà may mắn có được tỷ tỷ Nga nhà mình vậy ta? - Lâm ngọt ngào cất giọng.

- Tao đang lo đây này! Quen hơn bảy tháng rồi, ôm có, hôn có nhưng…

… - Lâm cứ tròn mắt lên nghe, thỉnh thoảng bịt miệng cười tủm… “Nhưng sao hả?”

– Nhưng chưa quan hệ. Ổng kêu muốn nhìn thấy giọt máu đào đêm tân hôn, gia đình ổng ấy nề nếp lắm! Mà…

… - Lâm nhíu chân mày xuống, sắc mặt thay đổi. Lâm hiểu Nga đang suy nghĩ gì!

- Bây giờ chị không biết sao cả?

- Chị yêu anh ấy nhiều không?

- Đã đi đến hôn nhân là phải yêu nhiều lắm chứ!

- Yêu mà cứ phải quan trọng chuyện trinh nữ hả chị?

- Thì gia đình bên đấy, anh ấy gia giáo, còn khắt khe chuyện đó!

- Chị nói thế là ý gì chứ? Ý là mình không học hành giỏi giang nên…

- Điên à? Không phải… Bên đấy… Ôi trời ạ! Nói sao nhỉ? Bên đấy… phong kiến…

- Chị tính sao?

- Mai em rảnh chứ?

- Em thì giờ ngày nào chẳng rảnh rang chứ?

- Chị tính đi… “vá trinh”.

Lâm vật mình xuống giường, thều thào: “Ý chị là… em đi vá trinh với chị hả?

- Mày nhớ ngày xưa bà Yến hay bảo tao: “rách thì cũng rách rồi. Cứ cong đít lên mà làm đi, sau này nếu có dư dả thì mang đi vá”. Có lẽ giờ là lúc phải “vá”.

- Thế nào cũng được. Chị nghỉ đi, mai em đi cùng!

***
Bây giờ phòng trọ trống rỗng, còn mình Lâm đơn độc. Bông đi du học rồi, Nga cũng dọn về Buôn Mê Thuột luôn, sống cùng nhà chồng hạnh phúc với cái màng trinh giả bỏ ra mất mấy triệu khiến hai chị em lặn lội cả ngày đi tìm cái đường hẻm sâu, cũng may không chuyện xấu gì đã xảy ra. Có lẽ, nàng cũng sẽ phải dọn khỏi chỗ này để tìm một phòng nào ở ghép với giá mềm hơn. Suốt hai tháng nay, nàng sống dựa vào tiền của thằng Hoàng, nó bảo sẽ nuôi nàng như ngày xưa nàng nuôi nó trong thời gian nàng thực tập và đến khi công việc thực sự ổn định.

Nàng thu vén đồ đạc, đến bên giàn máy tính cũ, nhìn thì người ta bảo là đống gạch nát nhưng nó vẫn dùng tốt. Nàng ngồi xuống và nhấn nút khởi động máy. Trơ trọi với cái màn hình, nàng muốn xem một cái gì đấy, muốn viết lách những nghĩ suy trong lòng về suốt mấy năm qua: “Phận bướm đêm và con đường tìm hạnh phúc cho mình”. Nàng lạch cạch bàn phím hồi lâu, lại bôi đen và thẳng tay xóa… Nàng chẳng hiểu nàng muốn gì! Kéo thanh công cụ, vô tình nàng vào diễn đàn eva. Tự dưng, nàng tủm tỉm cười với những tựa đề về chủ để tình yêu với phông màu hồng thích mắt. Nàng nhíu chân mày với tựa đề “Yêu mà phải giấu trong lòng” với lượng truy cấp hàng nghìn người và lời bình cả mấy trăm… Nàng tự nhủ, "Biết đâu sẽ tìm thấy mình trong đấy!"… và hình ảnh Uy Vũ như chìm ngập cả căn phòng!
Vạn Kiếp Yêu Anh
Vạn Kiếp Yêu Anh
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 2492
Points : 2879
Join date : 19/06/2009
Age : 38
Đến từ : Olympus

Về Đầu Trang Go down

Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc Empty Re: Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc

Bài gửi  Vạn Kiếp Yêu Anh Thu Apr 28, 2011 8:57 pm

"Tôi yêu cô ấy vô cùng… nhưng cũng vì vô cùng nên tôi phải trốn chạy, không dám đến gần cô ấy hơn và bước đi thật xa, cách cô ấy nửa vòng trái đất. Tôi biết chắc cô ấy sẽ chẳng nhớ tôi đâu! Tôi yêu cô ấy và mỗi khi gần cô ấy, tôi luôn phải dối lòng mình bằng cách lạnh lùng và chối bỏ. Vì tôi không thể giúp gì cho cô ấy nên phải đi xa… nếu không chỉ làm cô ấy đau khổ hơn thôi! Chúng tôi cùng chung một phòng trọ nhưng tầng lớp trong xã hội thì khác xa nhau…

Ngày đầu tiên, cô ấy đi làm tạp vụ và trở về nhà trong bộ dạng bẩn thỉu và đủ thứ mùi hôi tanh… nhưng với tôi, cô ấy đáng yêu vô cùng! Đôi má hây hây đỏ ửng cười toét toe mỗi khi chào tôi. Mỗi khi cô ấy bước vào nhà tắm, thân hình trắng nõn đầy đặn của cô ấy như ma lực khiến đôi mắt tôi không thể chệch hướng.

Vài ngày sau, thay vì bộ đồ che kín thân, cô ấy khoác lên mình bộ váy cũn cỡn hay những chiếc áo dài mong manh và lớp son phấn rẻ tiền lên mặt. Hằng đêm, cô ấy quay người đủ hướng, trong đêm đôi mắt ấy long lanh những giọt lệ và co mình xuýt xoa nhức nhối. Tôi thấy cô ấy hay mua ít tẩy về và ngồi lì trong nhà tắm… tôi hiểu những gã trai hư hỏng đã đè lên tấm thân sạch sẽ ấy! Giá như tôi có đủ can đảm để đến gần và chia sẻ với cô hơn!

Cô ấy ít cười, ít nói. Nụ cười với cô ấy là hiếm hoi nhưng vì nó hiếm hoi nên càng khiến tôi càng để ý cô ấy nhiều hơn! Mấy tháng gần đây, cô ấy hay gọi tên một người đàn ông lạ nhưng hình như không lạ vì tôi nghe lan man cái tên đó rất thân quen! Cô ấy ngủ với cái miệng xinh xắn khẽ mỉm cười, thay vì âu lo, thấp thỏm như ngày xưa. Tôi hiểu, trái tim cô ấy đã dành tặng cho riêng một ai đó. Tôi càng phải xa cô ấy, bởi sự thật về tôi có lẽ càng khiến cô ấy ghê sợ và kinh tởm mà thôi!

Cuối cùng, cô ấy cũng nghỉ làm ở café – bar , tôi vui mừng kinh khủng nhưng vẫn - phải – giấu – trong – lòng!

Trước ngày rời xa, tôi tặng cô ấy một bức tranh mà xưa nay cô hay hỏi tại sao chỉ vẽ đi vẽ lại hoài một thứ “hoa – yêu – rừng”. Cô ấy ngây thơ không hiểu gì, khẽ nâng niu và cất kĩ bức tranh đó nhưng với tôi, điều đó đã là một hạnh phúc lớn lắm rồi! Ngày tôi đi, tôi đã ôm cô ấy siết chặt trong vòng tay, tôi cũng cảm nhận rõ hai chữ được sự giật mình nơi cô ấy! Có lẽ tôi vồ vập! Có lẽ tôi sai… Cô ấy bảo: “Sang đấy có chàng Tây nào tốt thì giới thiệu tụi em nha!”. Tôi lắc đầu: “Chị chỉ yêu rừng thôi!”. Cô ấy nhún vai, mím môi… và tôi không thể biết cô ấy nghĩ gì!

Giờ đây cách nửa vòng trái đất, hình ảnh nhỏ nhắn đáng yêu ngày nào không còn ngồi trước mặt. Tôi nhớ Rừng – nhớ Lâm, nhớ cuồng điên và kêu gọi trong mỗi giấc mơ thổn thức, như cô ấy đã và đang nhớ một chàng trai lạ! Có lẽ cô ấy cũng như tôi: “Yêu mà phải giấu trong lòng”.

Ở nơi xa , tôi luôn chúc cho cô bình yên và hạnh phúc! Giá như tôi không phải là Les, giá như tôi là đàn ông... nhưng giá như chỉ là giá như mà thôi! Ngày tôi được sinh ra, tôi đâu có quyền chọn giới tính cho mình, cũng như cô ấy không có quyền được lựa chọn cho mình một gia đình no đủ, êm ấm… để rồi phải trượt dài trên con đường tội lỗi ở tuổi thanh xuân.

Tôi phải sống như một người bình thường để xin mọi người đừng xa lánh. Tôi sẽ cố gắng bình thường để che đi một góc tối đớn đau trong tâm hồn mình… và tôi tin, mọi chuyện rồi sẽ ổn!”
...

Lâm im lặng và thu xếp đồ đạc. Một mình kéo cái vali quần áo trong đêm mưa giông bão, bì bõm trên con đường Sài Gòn ngập nước… nước mắt Lâm hòa vào cùng những giọt mưa…




***

Một tiếng sét lớn làm nàng tỉnh giấc, đầu ong ong nhức nhối cọ quậy, nàng khẽ mở mắt ra và nàng không hiểu sao mình lại nằm trong vòng tay của Uy Vũ và khoác lên mình một chiếc khăn tắm màu trắng. Còn chàng, vẫn trong chiếc áo sơ mi công sở, hơi thở đều đều phả ra… Màu vàng nhợt của chiếc đèn ngủ soi rõ gương mặt chàng đẹp đến kì lạ!

Hơn hai tháng không gặp nhau mà nhìn chàng càng ngày càng đẹp trai và quyến rũ hơn. Chàng có gầy và sạm hơn một chút, những chiếc chân râu mới nhú lên nhìn thật hiền, thật bảnh... Đôi môi chàng khẽ mỉm cười… và nàng không còn thấy vẻ bề ngoài lịch lãm, sự lạnh lùng hay cao ngạo gì nữa. Nàng nhẹ nhàng nhích mình dậy nhưng hành động nhẹ nhàng đó của nàng cũng làm Uy Vũ tỉnh giấc theo.

- Sao dậy sớm quá vậy cô bé?

- Sao em lại ở đây?

- Sao em bắt cóc anh lên giường? - Uy Vũ cười, nụ cười hiền từ mà lâu này nàng rất ít khi thấy... Nhưng cũng chính câu hỏi của Uy Vũ đã khiến ruột gan nàng như bùng cháy.

- Vì em từng là con điếm! – Lâm quay lưng lại phía anh, cơn tức giận đè nén sự nhớ thương bấy lâu nay của nàng. Lâm nhắm mắt lại và mím môi… đôi mắt nàng bắt đầu đẫm lệ…

- Anh xin lỗi! Nhưng anh biết con điếm của anh không yêu nghề!

- Yêu hay không yêu cũng là điếm! Vì là điếm nên em mới bắt cóc anh lên giường đấy thôi! - Giọng nàng nhạt nhẽo, từng câu chữ như những trận mưa đá lạnh lung tuôn xối xả...

- Em nghỉ làm ở đó từ bao giờ?

- Đấy không phải việc của anh!

- Hơn hai tháng anh phải đi công tác nước ngoài, anh đã rất nhớ em nhưng chẳng biết liên lạc với em thế nào cả. Tối nay vừa xuống sân bay, anh đã đi tìm em nhưng họ bảo em nghỉ làm hai tháng rồi, đến nhà trọ thì mọi người nói em mới dọn đồ chiều nay. Anh đã rất sợ nếu không gặp lại được em… và đêm qua anh đã bật khóc khi thấy em đang lê kéo cái vali nặng trịch từ từ ngả người nằm sõng xoài xuống đường ngập nước. Anh biết em rất mệt mỏi… anh xin lỗi…

- Sao anh lại có thể nói những lời nói đó với em? – Lâm vẫn quay lưng lại phía anh, nghẹn ngào từng chữ. Anh có hiểu là vì anh mà Lâm đã xin nghỉ việc… nhưng vì vị thế thấp hèn trong xã hội nên nàng đành lặng câm.



- Anh đã rất mệt mỏi khi yêu em và trong thâm tâm, ngàn lần anh muốn giữ lấy em bên cạnh. Em còn nhớ người đàn ông thứ hai bước vào cuộc đời em chứ?

- ... – Lâm từ từ quay mình về phía anh , đôi mắt ầng ậc nước ngẩng lên

- Ông ta rất giàu có, ông ta có cái bụng xệ ngất người. Ông ta là họa sĩ, là nhiếp ảnh về giới nghệ thuật chụp – vẽ nude và... ông ta chính là ba của anh!

Lâm như người mất hồn, nàng thấy khó thở khủng khiếp! Nàng gấp gáp xoa tay trước ngực để tự trấn an mình. Anh kéo nàng về phía mình ôm nhẹ và đặt nụ hôn lên chiếc trán với đôi lông mày cau có, mất hồn...

– Anh còn biết Hoàng là em trai em, nhóc đó cũng giỏi thật! Cậu ta ít hơn mẹ anh cả chục tuổi nhưng nó đã khiến mẹ anh si mê cuồng dại và họ đã quấn lấy nhau trên giường, trong chính ngôi nhà của gia đình anh. Ngày trước bên em , muốn yêu em nhưng anh phải lạnh nhạt, phải châm biếm trong từng lời nói. Ngày xa em, anh nhớ em điên dại... để rồi ngày trở lại, anh đã đi tìm em như một gã điên giữa trời giông gió. Và em biết không, đêm qua, anh đã bật khóc khi thấy em xanh xao, tiều tụy…

- Anh có giận hay hận em không khi em và em trai em đã phá vỡ hạnh phúc gia đình anh như thế?

-... - Uy Vũ lắc đầu. Không có em, không có em trai em, anh vẫn là kẻ cô độc trong chính căn nhà này suốt chục năm qua. Họ chia tay nhau từ ngày anh còn là sinh viên...

- Em xin lỗi! – Nàng nhìn Uy Vũ, chàng trai có đôi mắt nâu bí ẩn. "Cám ơn anh đã cứu em hôm qua, nếu không hôm nay em sẽ được lên báo để người thân nhận xác rồi. Em phải về đây, ơn này em sẽ trả lại cho anh khi em có điều kiện".

- Em về đâu?

Thực sự nàng cũng chẳng biết đi đâu nữa... nàng gượng mình dậy và thấy mình mẩy đau nhức ê ẩm.

- Em về nơi có thể chứa chấp em, bao em ăn, bao em ở...

- Ở lại đi!

- Vì sao chứ?

- Vì anh yêu em!

- Anh yêu em nên em phải ở lại? Sao anh không tự hỏi, em có yêu anh không?

- Anh biết em yêu anh, em giống anh, chúng ta đã gọi tên nhau trong từng giấc ngủ...

- Anh điên rồi, anh đừng cố tưởng tượng thế chứ?

- Đừng dối lòng mình vậy! Bông, em gái họ của anh cũng đã kể cho anh nghe hết rồi! – Uy Vũ kéo tay nàng đầy vẻ van lơn – "Đừng đi em nhé! Em biết anh yêu em từ khi nào không? Từ lần đầu tiên đi cùng thằng bạn, nó kệch cỡm, còn em cúi đầu chào lịch sự. Anh yêu và luôn tôn trọng những người con gái ý thức được bản thân mình như thế! Anh biết em cũng không phải là người con gái mong manh như ngọn nến chợt sáng rồi bị cơn gió lướt qua đã tắt lịm đâu! Em đừng đi, em nhé!"

Cuộc sống sao cứ khéo đùa trêu, trái đất đã tròn lại còn nhỏ hẹp, đi đâu ai cũng gặp người quen cả... Lâm lặng người, bất động ngay cả khi chàng đã đặt nàng nằm ngay ngắn xuống tấm nệm. Hơi thở ấm áp, những ngón tay cứng rắn đàn ông của Uy Vũ đã vứt bỏ chiếc khăn tắm trên cơ thể Lâm... chàng nhẹ nhàng hôn lướt lên tấm thân trắng ngọc ngà của nàng. Uy Vũ cởi bỏ chiếc áo sơ mi... và trước mặt nàng là tấm lưng trần đẹp như mảnh đất bồi phù sa, nàng như bị thôi miên, mê mải.... Đôi môi ấy, người đàn ông ấy quá sức nồng nàn... và nàng biết một điều rằng, "Thiên đường hạnh phúc bây lâu nay nàng kiếm tìm đã đến lúc dừng chân".


Hết

nguồn 24h.com.vn
Vạn Kiếp Yêu Anh
Vạn Kiếp Yêu Anh
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 2492
Points : 2879
Join date : 19/06/2009
Age : 38
Đến từ : Olympus

Về Đầu Trang Go down

Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc Empty Re: Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc

Bài gửi  Bé Miu ^^ Wed May 18, 2011 9:17 pm

kết thúc có hậu Embarassed
Bé Miu ^^
Bé Miu ^^
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 1722
Points : 2068
Join date : 28/02/2010
Age : 31
Đến từ : Tây Nguyên Xyk Đệp ^^

https://www.facebook.com/maikhanh.miu

Về Đầu Trang Go down

Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc Empty Re: Hành trình bướm đêm đy tìm hạnh phúc

Bài gửi  Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết