Ngoại Khóa Hảo Hữu
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

nhật ký vui & nhật ký pùn

2 posters

Go down

nhật ký vui & nhật ký pùn Empty nhật ký vui & nhật ký pùn

Bài gửi  queen Mon Jun 07, 2010 8:15 pm

Vui:
Ngày 18/12 : Hôm nay mình quyết định viết Nhật kí để khi nào buồn mình sẽ lôi nó ra đọc .hôm nay khá vui. họp phụ huynh về, bố mẹ mua cho mình gói bim bim ngon lắm . vì mình học giỏi mà , lại còn có bao nhiêu thư làm quen nữa .hihihi

Ngày 19/12 : Uiiiiiiii . thích quá . hôm nay bạn Gấu hẹn mình ra Căng tin. Tặng mình quà và nói thích mình . mình cứ nhận bừa , chẳng nói gì vào lớp luôn . Thế là vào lớp mình cứ bơ bơ. Kệ cho Gấu đau khổ . há há .Cái tội để người ta chờ lâu ơi là lâu .

Ngày 20/12 : Ngày hôm nay là 1 ngày đặc biệt với mình , biết là gì ko ? ko à ? Ngày mình có kinh đấy . ôi dộ ôi . mình lớn rùi có khác . Tuần mấy lần . Chả bù cho mấy con bạn lớp mình còn ko biết mình sinh ra từ đâu . May mà hôm qua mình hỏi mẹ, cho nên hôm nay mới dạy cho chúng nó được .Mẹ tao bảo đẻ bằng lỗ *** !!!! nói thế mà chúng nó vẫn cười . Như cái bọn dợ hơi í . ghét !!!!!! .

Ngày 20/ 12 : Hihihi. Hôm nay tan học sớm , mình ra ngoài hàng nét chơi Au , làm quen được bao nhiêu anh nhớ .Lại còn xin mình ních chát . mình cho ngay . chả tiếc gì , thế mà xin anh í có tí ***** mà rõ ki. mỗi bạn Gấu là yêu mình thật lòng . Vớ vẩn sau này mình rặn cho Gấu 1 đứa con . Hí.

Ngày 21 / 12 : Chếtttttttt connnnnnnn mẹeeeeeeee emmmmm rồiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ! mụn kìa . Chài !. khó chịu quá ((((( . Sáng nay đã bảo ốm rồi ko đi học .huhu . Cuối cùng đến trường , ai thì chẳng ngại , chỉ sợ Gấu ko yêu mình nữa thôi . Đừng thế nhé Gấu . Mai tớ sẽ nặn mụn ra ngay !!

Ngày 22/ 12 : Hôm nay chuyện ở lớp ko có gì đặc biệt , ngoài vụ bạn Thu bị ôtô đâm chết ở nhà . hôm nay khá buồn , mình lại quanh quẩn với mấy con búp bê , chán quá rồi lại đi tắm . ặc . Lông L mình mọc 1 cm rồi nè . mai đến lớp khoe Linh với Thảo cho bọn nó cứ gọi là lác mắt . hí hí hí.

Ngày 23/ 12 : Buồn vkd . Mải chơi Au quên mất đi học thêm, con mụ lại gọi bà già đến . nản . lại quên cả cặp sách ở hàng nét mất rùi . huhu. Các bác bảo em có nên dạt nhà ko ?

Ngày 24/ 12 : Đêm nay và rạng sáng mai là Nô en rồi , lại vui. rủ mấy đứa bạn đi viết điều ước lên cây thông Nô en lúc chiều . mình viết bao thứ , mấy đứa cứ hỏi viết gì , còn lâu mới nói. mất cả thiêng . mình chỉ xin năm nay ti to lên 1 tí, bố mẹ cho tiền ăn sáng nhiều hơn. Và ước cho cả bạn Gấu đẹp trai hơn . Gấu thiêng quá . vừa nhắc xong đã goi điện rủ mình đi chơi Nô en. hẹn mình 8 giờ . ặc ặc . 8 rưỡi mới thấy cái mặt vừa lên xe thì 9h , phải về rồi , chán hẳn . Biết thế ở nhà xem tivi xem bọn Iraq đón Nô en thế nào .
=====================================================
Pùn:

Con không hiểu được tại sao cuối cùng con lại tìm đến blog. Nhưng có lẽ như mẹ nói, đến khi mà con người ta phải ra đi, đều cần đến một sự an ủi cho tâm hồn.

Con và mẹ sẽ cùng viết. 10 ngày cuối cùng của con trên cõi đời này. 10 ngày để con nói cho mẹ, cho mọi người có thể hiểu.


Ngày đầu tiên 4h30' - Con

Hôm nay là cả một ngày nóng nực. Đang là buổi chiều, con nghe tiếng gió thổi nhè nhẹ qua khung cửa sổ. Và con lại nghe thấy nhói lên trong tim.

19 năm trước, con được ba mẹ sinh ra trên đời, với bao niềm hy vọng cho tương lai. Con tin tưởng rằng trong cả 19 năm con không làm ba mẹ thất vọng.19 năm cố gắng của con để luôn nằm trong những người đứng đầu lớp.

Nhưng 18 năm con và mẹ sống mà không có bố, và mẹ trở thành người quan trọng nhất với cuộc đời con. Nhưng con đã phải làm mẹ thất vọng ở cái tuổi trưởng thành nhất từ khi con sinh ra này. Con đã giấu mẹ về một căn bệnh con đã theo con từ khi con biết nhận thức. Nhưng mẹ đã dạy, con của mẹ thì phải cứng rắn, phải mạnh mẽ, và dù lúc đó chỉ là một thằng nhóc 10 tuổi, con luôn tâm niệm về điều mẹ dạy.

Và khi con biết đâu là tim, thì con biết là từ bé, cái nhói đau bên lồng ngực trái là gì. Lỗi lầm mà con cảm thấy lớn nhất là con đã giấu mẹ. Những lúc trái tim con thắt chặt, con trốn chạy, giấu hết thảy mọi người. Con khóc mà, xấu hổ lắm, con không muốn ai biết ''một đấng nam nhi'' mà nhỏ nước mắt.

Nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến. Con gục ngã trước mặt mọi người lần đầu tiên trong lớp học giờ Sử. Con đã không kịp chạy ra ngoài như mọi khi. Nó đến quá nhanh. Nhanh đến nỗi con chỉ kịp nhận ra là nó đã đến. Mẹ hình như đã vội vã lắm đúng không, đến ngay nơi con nằm cấp cứu. Rồi con cũng biết là mẹ đã òa lên khóc nức nở ngay tại phòng cấp cứu sau khi nghe bác sĩ nói về con, về bệnh tình của con.

Một tuần. Con cũng được về nhà. Con biết là mẹ cũng đã biết. Quá muộn - đó là thực tế. Nhưng mẹ của con không bỏ cuộc bao giờ. Mẹ cứng rắn, mẹ không bao giờ ngừng đấu tranh, đấy là điều con biết từ khi mẹ là trụ cột trong gia đình chỉ có hai người.

Viện Tim Mạch Hà Nội, Bạch Mai, 108, Việt Pháp... mẹ đưa con đến tất cả những nơi có thể đến. Đã có những lúc hy vọng lóe lên. Con nhìn thấy tia hy vọng rực sáng trong đôi mắt mẹ lúc ấy. Và có thể nó sẽ không bao giờ vụt tắt. Nhưng sự thực phũ phàng không bao giờ có thể trốn chạy được...Và con biết giờ, với con và mẹ, chỉ còn 10 ngày cuối cùng. Con cũng cảm nhận thấy thời điểm con sẽ ra đi. Chúa mách bảo chăng. Một tiếng nói vọng từ sâu trong trái tim gần như đã quá rệu rã, mách cho con rằng con sẽ chia tay tất cả trong 10 ngày chẵn tròn nữa thôi...
Tạm dừng

Ngày đầu tiên 5h30' - Mẹ - Con của mẹ!

Hôm nay là ngày đầu tiên trong 10 ngày. Con dũng cảm mở tâm hồn mình để chia sẻ cho mọi người trong một thế giới lớn. Con mong là nó sẽ gửi một cái gì đó cho tất cả, phải không! Mẹ ủng hộ.

Nhìn con, mệt nhọc, gõ từng chữ bên chiếc máy tính xách tay mẹ mượn cơ quan để cho con hoàn thành tâm nguyện, trái tim mẹ cũng như thắt lại. Một entry dài, giờ đây cũng như quá sức với con. Mẹ chỉ ngắm nhìn con trai mẹ bên bàn phím. Con không giấu được mẹ đâu. Trái tim kia đang hành hạ con ngay cả những ngày cuối này phải không.

Mẹ đang nhớ lại về một cậu con trai vừa ngố vừa ngoan của mẹ. Ấy thế mà nó dũng cảm ghê, nó giấu mẹ yêu này căn bệnh này đã 9 năm. Mẹ trách sao được con. Mẹ biết thế mới xứng đáng là con của mẹ chứ.

Mẹ nhớ hồi xưa, mẹ ngồi yên lặng mỗi tối trước khi đi ngủ để lắng nghe con trai của mẹ kể về những chuyến phiêu lưu dài tập của con trong những giấc mơ. Mẹ chưa thấy ai mơ nhiều như con, và nó như là một niềm vui riêng và đặc biệt. Tất cả những gì con trai mẹ trải qua mỗi ngày, từng người, từng sự việc, đều được con trai mẹ ghép nối hoàn hảo trong một bức tranh mới lạ. Mẹ nhớ là mẹ từng bảo con, trí tưởng tượng thế này, mai sau con mẹ sẽ trở thành một thiên tài.

Nhưng giờ, con nằm đây. Từng hơi thở khó nhọc. Mẹ không dám phủ nhận sự khô héo dần sự sống tăng thêm rõ rệt trên khuôn mặt dễ thương của con ngày nào. 30 phút con phải gồng mình để hoàn thành bài nhật ký đầu tiên, là cả một sự đấu tranh ghê gớm. Và không phải chỉ bây giờ. Suốt 2 tháng kể từ ngày nó chuyển hẳn sang giai đoạn cuối cùng này. Con đã chống chọi anh dũng. Mẹ tự hào về con, con trai của mẹ!

Những entry khác tiếp nối và hình như đang dừng lại ở con số 9.
Giờ Minh đang nằm hôn mê trong sự cầu nguyện của mọi người...
sunny sunny sunny
< đọc lại vẫn pùn Mad Sad Sad >
queen
queen
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 220
Points : 252
Join date : 10/01/2010
Age : 29
Đến từ : (¯¯`·.¸ -:¶-¶å £öñ§-:-¸.·´¯¯)

Về Đầu Trang Go down

nhật ký vui & nhật ký pùn Empty Re: nhật ký vui & nhật ký pùn

Bài gửi  Bé Miu ^^ Tue Jun 08, 2010 8:02 am

truyện vui thì có mấy cái entry hơi bậy tý nhưng vui Surprised
còn truyện pùn thì pùn ơi là pùn Mad Mad Mad
Bé Miu ^^
Bé Miu ^^
Đô Thống
Đô Thống

Tổng số bài gửi : 1722
Points : 2068
Join date : 28/02/2010
Age : 31
Đến từ : Tây Nguyên Xyk Đệp ^^

https://www.facebook.com/maikhanh.miu

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết